Nhắc đến Rosie Nguyễn, chắc hẳn ai cũng nhớ đến cuốn sách bán chạy cho giới trẻ Giá Trị Thực Sự của Tuổi Trẻ?. Nhắc đến tựa đề Mình nói gì khi nói về hạnh phúc?, hẳn bạn sẽ hình dung về cuốn Tôi nói gì khi nói về chạy bộ của Haruki Murakami và Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình của Raymond Carver. Murakami đã không ngần ngại thú nhận sự ảnh hưởng từ Raymond, và Rosie Nguyễn- kẻ hậu sinh, xin phép cầm đuốc tiếp bước các bậc tiền bối. Một dấu chấm hỏi hay thường trực ở tiêu đề của Rosie, làm ta luôn tự hỏi, rốt cuộc thì khi nhắc đến hai từ hạnh phúc, ta sẽ nói gì? Buồn đau liệu có đang song hành cùng niềm vui? Và liệu đang tồn tại có đồng nghĩa với sống? Stephen King viết trong cuốn hồi ký On Writing: “Viết là một hoạt động thần giao cách cảm, dĩ nhiên rồi.. Tôi không mở miệng nói một lời và bạn cũng chẳng mở miệng nói một lời nào với tôi... Chúng ta thậm chí không ở cùng một căn phòng.. ngoại trừ việc chúng ta đang tồn tại cùng nhau. Chúng ta ở gần bên nhau, tâm trí chúng ta gặp nhau.” Qua những mẩu chuyện ngắn, với lời văn nhẹ nhàng, dễ mến, người viết mong rằng bạn đọc đọc một quyển sách cũng giống như đang ngồi trò chuyện ở sitooterie- một góc ẩn náu để cùng tác giả cuốn sách ấy khám phá hành trình hạnh phúc khác với khuôn mẫu xã hội. Hơn thế nữa, là cuộc hành trình của những chiêm nghiệm suy tư về hạnh phúc, về mục đích cuộc sống, về thân phận con người.
Phần 1
SỐNG
Hạnh phúc là một thái độ. Chúng ta tự làm cho mình buồn rầu. Hoặc hạnh phúc và mạnh mẽ. Số lượng công việc là như nhau.
Francesca Reighler
Cuối cùng, chúng ta đều mỉm cười.
3.
Dạo này tôi phải bận rộn với một loạt công việc, sách cần đọc, bài viết cần hoàn thành, những người cần gặp và nhiều thứ khác. Nhưng trong buổi cà phê với người bạn mới, chúng tôi đồng lòng rằng, giữa vòng xoáy của các dự án, công việc, cuộc hẹn, điều quan trọng nhất là một tâm trí bình an và yên lặng. Giữ nụ cười, tránh xa những điều làm mất đi năng lượng và bao quanh bản thân bằng những người bạn tâm giao, những người có giá trị tương đương với chúng tôi.
Vì vậy, bạn ơi, nếu bạn muốn chia sẻ, hãy không ngần ngại, hãy kể cho người khác nghe những câu chuyện trong lòng, để họ hiểu bạn hơn và trở thành bạn tri kỷ của nhau. Nếu chúng ta có cơ duyên gặp nhau, tôi cũng muốn chia sẻ với bạn những điều nhỏ nhoi, như câu ca dao trong quyển sách tôi đọc sáng nay:
Nếu ông trăng nói với ông trời
Những ai thấp hạ giới như tiên vậy
Nếu ông trời bảo ông trăng
Những ai thấp hạ giới như tườu mặt nhăn nhưng tiên.
Ừ nhỉ, nói những ai thấp hạ giới nhân gian như tiên trên trời cũng đúng, nhưng nói chúng ta nhăn nhó khổ sở cũng đúng. Có thể là chúng ta đang sung sướng như tiên mà không biết, phải không bạn? Rồi chúng ta cùng trò chuyện nhẹ nhàng. Rồi chúng ta cùng mỉm cười và ngồi im lặng ngắm vẻ đẹp của ngày trôi đi.
Những ngày trời giông bão
Thuở nhỏ, tôi thích mỗi khi trời giông bão. Buổi tối xem dự báo thời tiết có báo tin giông bão từ xa, trong lòng xen lẫn nỗi lo lắng là niềm vui phấn khởi.
…
Trời bão không chỉ đồng nghĩa với việc được ngủ ấm bên ba má. Một ngày trời bão nọ, cả bốn thành viên trong gia đình cùng chui vào chiếc giường. Tôi và em tôi ngủ say trong vòng tay của ba má. Buổi sáng, chúng tôi chỉ thức dậy vào lúc chín giờ. Ba má vẫn ở trên giường, không phải bận rộn đi làm như mọi ngày. Bốn người cùng cuộn chăn, nhìn ra bầu trời u ám qua cửa sổ và trò chuyện những điều nhỏ nhặt. Đó là một trong những buổi sáng tôi thức dậy muộn nhất và cũng là buổi sáng yêu thích nhất trong tuổi thơ của tôi. Kỷ niệm ấm áp đó vẫn sáng lên trong tâm trí tôi, có lẽ sẽ không bao giờ quên. Bởi vì đó là một trong những lần hiếm hoi tôi cảm nhận được hạnh phúc của việc được quây quần trong một gia đình, có ba má bên cạnh, trong những ngày ba đi làm xa. Bão đôi khi lại gần gũi con người nhau hơn.
…
Bây giờ, tôi nghĩ về cơn bão như một bi kịch của thiên nhiên giống như hầu hết mọi người lớn khác, nghe tin bão từ xa lại nhớ đến vùng miền Trung đang khốn khổ. Tưởng tượng về bao nhiêu cây cỏ đã bị cuốn đi mà không còn dấu vết, thấy tiếc nuối như mất đi những người bạn thân từ thuở nhỏ. Nếu có thể quay về quá khứ, tôi sẽ ôm lại cây bơ già, cây me sẻ, cọ má vào vỏ xù xì của chúng, rơi nước mắt nhớ nhà. Nhưng sự trong sáng dường như là món quà của tuổi thơ. Một ngày sau cơn bão, tôi nhìn thấy cây xoài nằm gục trên mặt đất ẩm ướt, tự nói: “Ồ, cây xoài mất gốc rồi kìa.” Sau đó, tôi đi tìm những trái xoài rụng. Đôi khi, tưởng nhớ tuổi thơ, tôi mong muốn được yên bình như thời kỳ ấy, chấp nhận sự vật như nó là, chấp nhận sự việc đã xảy ra, và tiếp tục bước đi.
Phần 2.
TÌNH YÊU
Bạn sẽ bất ngờ khi người bạn đời thực sự là ai. Cuối cùng, Cuộc Phiêu Lưu đã yêu Đã Mất.
Erin Van Vuren
Không con trai
Elizabeth Gilbert, một trong những nhà văn yêu thích của mình từng viết, nếu cô ấy có thể nói hai từ với tuổi trẻ của mình, thì đó là: không con trai. Cô ấy nói rằng, cô ấy luôn tự nhủ rằng đã có thể làm bao nhiêu điều kỳ diệu nếu tuổi trẻ không bị lãng phí vào những câu chuyện tình yêu. Những giờ, những tháng, những năm mà cô ấy đã dành cho nam giới. Những bi kịch, những sự say mê, những giọt nước mắt. Elizabeth cũng nói rằng: Khi cô ấy đọc một nghiên cứu cho thấy 30% sinh viên của các trường Ivy League vẫn còn trinh, cô ấy tự nhủ: “Ồ, tất nhiên rồi. Vì nếu tôi tránh xa nam giới, và thay vào đó sử dụng thời gian một cách hiệu quả, thì chắc cô ấy đã có thể nói thông thạo tiếng Hoa, giỏi môn vật lý và biết chơi đàn piano trước khi cô ấy 21 tuổi.” Khi đọc đến đoạn này, mình đã vỗ đùi thốt lên: quá đúng. Nghĩ về quá khứ, đã bao lần mình thầm hối tiếc vì đã bỏ ra quá nhiều thời gian để tương tư, mơ mộng, hẹn hò, khóc lóc hay khổ sở vì chuyện tình cảm. Không biết mình đã tiêu tốn bao nhiêu sức lực và thời gian của tuổi trẻ vì những điều như thế.
Vì vậy, bây giờ mình lo lắng khi thấy các em cứ lao vào hết người này đến người khác, khi thấy các em nắm tay nhau tung tăng với tình yêu trẻ con. Nhưng dường như khi ta còn trẻ ta không nhận ra điều đó. Chúng ta tìm kiếm tình yêu, truy lùng tất cả những cơ hội lãng mạn nào có thể, lao vào tình yêu như những con thiêu thân lao mình vào lửa. Chúng ta chìm đắm trong đó, vui sướng và đau khổ tột cùng, để rồi lại rời khỏi tình yêu và đâm đầu vào một chuyện tình khác.
Mình không nói rằng đừng yêu. Ý mình ở đây là: khi còn trẻ, hãy thận trọng với tình yêu. Bởi tình yêu mãnh liệt đó sẽ làm ta đau, làm tốn thời gian, công sức, thậm chí cả mạng sống nếu không đủ tỉnh táo để kiểm soát mối quan hệ của mình. Cho nên, đừng đẩy mình vào những mối quan hệ vì vui chơi. Đừng nghĩ rằng yêu chỉ là vui đùa, hẹn hò theo thời gian trống rỗi. Nó sẽ làm mất nhiều hơn chúng ta nghĩ.
…
Tình yêu không phải là tất cả. Khi nói về tình yêu, ta thường chỉ nghĩ đến mối quan hệ đôi bên. Nhưng trong các tài liệu về phát triển cá nhân, cuộc sống được xem xét từ nhiều khía cạnh khác nhau, bao gồm: công việc, tài chính, môi trường sống, sức khỏe và giải trí, phát triển bản thân, gia đình, cộng đồng và tâm linh. Những khía cạnh này làm nên bánh xe cuộc sống, và để bánh xe lăn mạnh mẽ, ta cần phải phát triển đầy đủ từng khía cạnh. Tình yêu chỉ là một phần nhỏ của bánh xe, và nếu ta tập trung quá nhiều vào một khía cạnh mà bỏ qua các khía cạnh khác, cuộc sống của ta sẽ không thể phát triển đồng đều.
...
Nếu có thể quay lại quá khứ, mình sẽ không khuyên bảo mình trong những đêm cô đơn khóc nước mắt hoặc những cô gái đang đau khổ vì tình yêu rằng “Đừng khóc, vì có một người yêu và quý trọng bạn hơn sắp xuất hiện.” Mình sẽ nói rằng, dù có ai đi nữa, không cần phải lãng phí buổi thanh xuân ngồi khóc cho một người mà trong tương lai có thể chỉ là người lạ. Vậy nên, hãy trở thành người yêu hoàn hảo của chính mình.
Phần 3.
Vui
Cuộc sống là việc không biết trước, phải thay đổi, tận hưởng khoảnh khắc và tạo ra điều tốt nhất từ nó, mà không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Gilda Radner
Trong dịp cuối năm, tôi suy ngẫm về sự sống và cái chết
Chuyện thứ hai
Thực ra, khi nghĩ về sự kết thúc của bản thân, tôi không cảm thấy sợ hãi nhiều. Nhưng thường tôi lo lắng khi nghĩ về việc mất mát của những người trong gia đình. Nhiều đêm, tôi mơ thấy mẹ hoặc em của tôi qua đời, và khi tỉnh giấc, tôi vẫn thấy mình đang khóc thút thít, trên gối ướt đẫm nước mắt, cảm thấy nỗi kinh hoàng đến kỳ quặc.
Đọc cuốn sách của Osho, tôi nhận ra lời giải đáp khi đối mặt với cái chết của người thân. Osho, một người gây tranh cãi. Một số người yêu mến ông, nhưng cũng có những người khác không tôn trọng ông. Một người thầy của tôi từng nói: Osho là kẻ lừa đảo vĩ đại nhất trong lịch sử. Tuy nhiên, một số quan điểm của ông thật sự sâu sắc và thú vị.
Osho cho biết: Cái chết là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống, giống như bốn mùa trong năm, hoặc ngày đêm liên tiếp. Đó là quy luật của tự nhiên. Ta có thể chấp nhận nó và sống hòa mình với nó, hay phản đối nó và chấp nhận sự diệt vong.
Osho nói: Khi một người rời bỏ thân xác già yếu, để hồn họ tiếp tục sứ mệnh trong một thể xác mới, tươi mới hơn, chúng ta không nên khóc lóc. Thay vào đó, hãy cầu chúc cho họ tìm được nơi an bình mới, để có một cuộc sống mới cao quý hơn.
Văn hoá phương Đông tin vào sự sống sau cái chết, nhưng mình không biết có thật hay không. Nhưng mình tin rằng có những điều chúng ta không thể thấy nhưng vẫn tồn tại. Cách Osho nhìn về cái chết làm mình nhẹ nhõm hơn, giảm đi nỗi đau khi nghĩ về sự ra đi của những người mình yêu.
Vẻ đẹp của sự giản dị
Mình biết một cô gái, không sử dụng mạng xã hội, sống giản dị. Dù ít giao tiếp với người khác, nhưng em luôn đọc bài của mình. Dù chưa gặp mặt, mình luôn nhớ đến em.
Mình biết một chàng trai, đang vật lộn với bản thân và sự chấp nhận của mình. Mặc dù gặp khó khăn, nhưng em vẫn cố gắng sống tốt. Em phải sống cho gia đình và cho bản thân.
…
Tôi có một người bạn khác, luôn điềm đạm nhẹ nhàng, mỗi khi gặp nhau đều tỏ ra vui vẻ, ngồi nhìn tôi ăn từ miếng sushi này đến sushi khác, lắng nghe tôi kể từng chi tiết câu chuyện. Mỗi khi họ nói điều gì đó, tôi nhận ra sự thật trong lời họ nói.
…
Và hôm nay, khi tôi đang ngồi viết nghị lực trên vài trang giấy mới, thì tôi nhớ về họ và muốn viết về họ.
Chúng ta thường tôn trọng những người xuất sắc, thành công, những người nổi tiếng toả sáng. Chúng ta thích và chia sẻ những lời nói “đậm chất”, những nhận định mạnh mẽ, những lời nói sắc bén tự tin. Chúng ta thường quan tâm đến những điều nổi bật, lòe loẹt, rực rỡ, khác biệt nên thường quên đi những vấn đề của những người giản dị bình thường.
Nhưng chúng ta đã quên đi vẻ đẹp của những người giản dị bình thường.
…
Tôi đã trải qua nhiều điều để có thể chắc chắn với bạn rằng không phải dễ để thể hiện sự mạnh mẽ và ồn ào, không dễ để trở nên kiêu hãnh và tự cao, không dễ để tỏ ra cá nhân tự cao và vô lý. Mỗi người đều có một phần như vậy trong bản tính của mình. Tôi có thể nói ngay lập tức trong trạng thái sốc, có thể đánh giá một cách châm biếm và cay đắng, có thể thể hiện sự tức giận và sự phẫn uất. Nhưng tôi đã đủ trưởng thành để hiểu rằng không dễ dàng khi giữ bình tĩnh trong lúc tức giận hoặc thất vọng, không dễ để giữ trí tĩnh lặng giữa cuộc sống ồn ào, không dễ để luôn giữ sự điềm đạm và nhẹ nhàng khi đối diện với nhiều áp lực. Thậm chí không dễ để khiêm tốn và tôn trọng người khác bất kể vị trí xã hội, và không dễ để thể hiện quan điểm của mình một cách công bằng, trung thực và khôn ngoan. Vì vậy, tôi trân trọng những tâm hồn giản dị.
...
Vì vậy, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến những người bạn bình dị và đơn giản của tôi. Nhờ có bạn, cuộc sống của tôi trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều, và tôi học được rất nhiều điều từ bạn. Nhờ những người như bạn mà tôi nhận ra rằng: trong sự bình yên là sức mạnh, trong lòng tử tế là nỗ lực, và trong sự giản dị là sự tự tin.
Vì vậy, tôi biết ơn và trân trọng.
Đánh giá chi tiết bởi: Diệu Linh - MyBook
Ảnh: Thanh Thảo