Không có một định nghĩa cụ thể về “hạnh phúc”. Có thể hạnh phúc là những khoảnh khắc bên người yêu thương, tận hưởng những phút giây nhỏ nhặt của cuộc sống. Hạnh phúc cũng có thể là cảm giác bình yên khi ngồi uống cà phê cùng bạn bè, trò chuyện về mọi điều. Sự hạnh phúc đơn giản có thể là khi bình minh ấm áp, thấy những người thân yêu mạnh khỏe và hạnh phúc. Nhưng để đạt được những điều đó, bạn phải dành thời gian và công sức cho các mối quan hệ.
- Chào bạn. - Cáo nói.
- Chào bạn. - Hoàng tử quay lại nhìn nhưng không thấy ai, nhưng vẫn lịch sự đáp lại.
- Tôi đứng ở đây. - Tiếng nói nói lên, - dưới gốc cây táo...
- Bạn là ai? Bạn trông thật đẹp... - Hoàng tử nói.
- Ta là loài cáo. – Con cáo nói.
- Hãy đến với ta. Ta đang cảm thấy lạc lõng quá… - Chú hoàng tử đề xuất.
- Ta không thể chơi với bạn được. – Con cáo nói. – Ta chưa được rèn luyện.
- Vậy! Xin lỗi bạn nhé. – Chú hoàng tử nói.
Nhưng suy nghĩ một lát, chú lại nói:
- “Rèn luyện” có ý nghĩa gì nhỉ?
- Cậu không phải là một trong những người ở đây, - con cáo nói, - cậu tìm cái gì ở đây?
- Ta đang tìm kiếm người. – “Rèn luyện” nghĩa là gì?
- Người, họ là những người có súng và săn bắn. Thật phiền toái! Họ còn nuôi gà nữa. Đó là ưu điểm duy nhất của họ. Cậu có đang tìm kiếm gà không? – Con cáo nói.
- Không, ta đang tìm bạn. “Rèn luyện” là gì?
- Đó là một điều đã bị lãng quên từ lâu. Nó có nghĩa là “xây dựng các mối quan hệ…”.
- Xây dựng các mối quan hệ?
- Chính xác. Lúc này cậu đối với ta cũng chỉ là một đứa trẻ như hàng ngàn đứa trẻ khác trên thế gian. Ta không cần gì đến cậu. Cậu cũng không cần gì đến ta cả. Đối với cậu, ta cũng chỉ là một trong hàng ngàn con cáo khác. Nhưng nếu cậu rèn luyện ta, hai ta sẽ cần nhau. Với ta, cậu sẽ trở nên duy nhất trên thế gian này. Với cậu, ta cũng sẽ trở nên duy nhất trên thế gian…
- Ta bắt đầu hiểu. Có một bông hoa… có lẽ nàng đã làm cho ta trở nên thuần hóa… - Chú hoàng tử nói.
- Có thể đấy! Trên hành tinh này có rất nhiều điều…
- Ô không, không phải trên hành tinh này đâu, - Chú hoàng tử nói.
Con cáo cho thấy khả năng hiểu biết vô cùng:
- Trên một hành tinh khác sao?
- Đúng vậy.
- Trên hành tinh đó có những kẻ đi săn không?
- Không, không có.
- Có gà quái gì không? – Không.
- Không có.
- Không có gì trên thế gian này là hoàn hảo cả. – Con cáo thở dài.
Tuy nhiên, con cáo quay trở lại với suy nghĩ của nó:
- Cuộc sống của ta thật tẻ nhạt. Ta săn bắt gà, con người săn bắt ta. Mỗi con gà đều giống nhau, và mỗi con người cũng chẳng khác gì nhau. Vì vậy, ta cảm thấy chán chường một chút. Nhưng nếu cậu rèn luyện ta, cuộc sống của ta sẽ rực rỡ hơn bao giờ hết. Ta sẽ nhận ra sự khác biệt trong từng bước của con người, nó sẽ kêu gọi ta khỏi hang sâu. Mỗi bước chân của cậu sẽ là nhịp nhạc đẹp mắt gọi ta ra khỏi hang. Hãy nhìn kìa! Cậu thấy cánh đồng lúa dưới đó không? Ta không thèm bánh mì. Lúa mì đối với ta là thứ vô nghĩa. Cánh đồng lúa mì không làm cho ta nhớ đến gì cả. Thật là buồn phien! Nhưng cậu có mái tóc màu vàng. Khi cậu thuần hóa ta, mỗi đám lúa mì màu vàng sẽ gợi nhớ đến cậu. Và ta sẽ yêu âm thanh của gió thổi qua những cánh đồng lúa mạch…
Con cáo lặng lẽ im nhìn chú hoàng tử một lúc:
- Xin hãy… rèn luyện ta đi!
- Ta thực sự muốn vậy, nhưng ta không có thời gian nhiều. Ta phải đi tìm bạn và còn nhiều điều phải học.
- Con người chỉ hiểu những gì đã được thuần hóa. – Con người không có nhiều thời gian và cũng không còn biết được gì nữa. Họ mua sẵn mọi thứ từ những người bán hàng. Và bây giờ không còn những người bán hàng như bạn mình nữa, con người đã không còn bạn. Nếu cậu muốn có một người bạn, hãy rèn luyện ta đi!
- Vậy thì phải làm sao? – Chú hoàng tử lại hỏi.
- Cần phải kiên nhẫn lắm. Ban đầu, cậu ngồi xa ta một chút, như vậy, cậu ngồi xuống trên cỏ. Ta sẽ nhìn thấy cậu và cậu im lặng, không nói gì cả. Ngôn từ là nguồn gốc của mọi hiểu lầm. Nhưng mỗi ngày, cậu lại tiến gần hơn một chút...
Sáng hôm sau, chú hoàng tử quay lại.
- Ta nghĩ cậu nên đến đúng giờ đã hẹn. - con cáo nói. – Nếu cậu đến lúc bốn giờ chiều chẳng hạn, thì từ ba giờ ta đã cảm thấy hạnh phúc. Thời gian trôi qua, ta càng cảm thấy sung sướng hơn, và đến bốn giờ ta sẽ khám phá được giá trị thực sự của hạnh phúc! Nhưng nếu cậu đến muộn, ta sẽ không biết phải làm sao để lòng mình không cảm thấy trống rỗng… Cần phải có những thói quen chung với nhau.
Chú hoàng tử hỏi:
- Thói quen là gì?
Con cáo nói:
- Đó là một điều gì đó hiện tại không còn ai nhớ nữa. Đó là thứ làm cho một ngày trở nên khác biệt, một giờ trở nên đặc biệt. Ví dụ như có một nghi thức trong làng, mọi người vẫn theo đuổi ta. Vào ngày thứ năm hàng tuần, họ tổ chức vũ hội với các cô gái trong làng. Vậy nên ngày thứ năm trở nên đặc biệt! Ta có thể thả hồn ra ruộng nho. Nếu những thợ săn tổ chức vũ hội vào bất kỳ giờ nào, thì với ta, mỗi ngày đều giống nhau, và ta sẽ không có một ngày nghỉ thảnh thơi.
Chú hoàng tử đã thuần hóa con cáo như vậy. Và khi giờ khởi hành gần kề, con cáo nói:
- Chào nhé!... Ta sẽ khóc nước mắt.
- Đó là lỗi của cậu. Ta chẳng có ý làm điều gì xấu cho cậu, nhưng cậu lại muốn ta thuần hóa cậu. – Chú hoàng tử nói.
- Chính xác.
- Nhưng cậu đang sắp khóc! – Chú hoàng tử bé nhỏ nói.
- Đúng vậy. – Cáo nói.
- Vậy thì cậu không được lợi gì cả!
- Ta vẫn có lợi, ta có được màu vàng của lúa mạch chín. – Con cáo nói.
Rồi nó còn nói thêm:
- Cậu hãy quay lại vườn hoa hồng. Cậu sẽ hiểu rằng bông hồng của cậu là duy nhất trên thế giới này. Sau đó, cậu sẽ quay lại đây để nói lời chia tay vĩnh viễn với ta, và ta sẽ có một bí mật để tặng cậu.
Chú hoàng tử bé nhỏ quay lại thăm những bông hồng. Chú nói với chúng:
- Tất cả các cô không ai sánh kịp với bông hồng của ta, các cô chưa là gì cả. Chưa ai thuần hóa các cô, và các cô cũng chưa từng thuần hóa ai. Các cô giống như con cáo trước kia của ta. Ban đầu, nó chỉ là một con cáo như hàng nghìn con khác. Nhưng ta đã biến nó thành bạn, và bây giờ, nó là duy nhất trên thế giới này.
Những bông hồng cảm thấy bối rối. Chú tiếp tục nói với chúng:
- Các cô đều đẹp nhưng các cô không có sâu sắc. Không ai có thể yêu thương các cô đến chết. Dĩ nhiên, một người đi ngang qua cũng sẽ nghĩ bông hồng của ta giống hệt các cô. Nhưng chỉ có nàng quý báu hơn tất cả các cô, vì chỉ có nàng được ta chăm sóc. Chỉ có nàng được nằm dưới tấm chắn bảo vệ của ta. Chỉ có nàng được ta chăm sóc từng chi tiết. Vì nàng, ta đã tiêu diệt sâu bọ (trừ vài con để chúng nở thành bướm). Vì chỉ có nàng là người ta lắng nghe mỗi lúc nàng thảm thở hoặc tự hào, và lắng nghe cả khi nàng im lặng. Vì đó là bông hồng của ta.
Rồi chú quay lại với con cáo, chú nói:
- Tạm biệt bạn…
Con cáo nói:
- Tạm biệt. Bí mật của ta đây. Rất đơn giản: Để nhìn thấu, hãy nhìn bằng trái tim. Đôi mắt bình thường không thể nhìn thấy những điều vô hình.
Chú hoàng tử nhấn mạnh một lần nữa:
- Để nhìn thấu, hãy nhìn bằng trái tim. Đôi mắt bình thường không thể nhìn thấy những điều vô hình.
- Việc dành thời gian cho một bông hồng riêng tư làm cho bông hồng của cậu trở nên đặc biệt như vậy.
Chú hoàng tử nhấn mạnh một lần nữa:
- Chính thời gian dành cho bông hồng của tôi…
Con cáo nói:
- Con người đã quên điều đó. Nhưng bạn đừng quên. Bạn sẽ luôn phải chịu trách nhiệm, lo lắng cho những gì bạn đã nuôi dưỡng. Bạn phải chăm sóc bông hồng của bạn…
Chú hoàng tử bé nhỏ nhắc nhở một lần nữa, để không bao giờ quên:
- Tôi phải chăm sóc bông hồng của mình…