Phần 1: Bóng Ma của Quá Khứ
Chương 1: Sau Cơn Lũ (1957)
1. Nỗi Kinh Hoàng Sẽ Không Ngừng Lại Trong 28 Năm Tiếp Theo – đã Bắt Đầu, với Một Con Thuyền Làm Từ Giấy Báo Trôi Lênh Đênh Trên Những Con Mương Đầy Nước Mưa.
[…]
Một cậu bé đang vui vẻ chạy sau chiếc thuyền đỏ trên đường phố Derry, dưới cơn mưa nhỏ. Đó là George Denbrough, sáu tuổi, tưởng tượng về anh trai của mình, Bill, trong lúc anh ấy đang ốm nhà.
George chạy theo chiếc thuyền mà Bill đã làm trong thời gian nằm trên giường ốm. Trong khi mẹ đang chơi Piano, mưa nhỏ vẫn tiếp tục rơi bên ngoài cửa sổ.
Cơn mưa đã làm ngập lụt đường phố Derry, khiến mọi người trêu đùa với chiếc thuyền của George như thuyền của Noah trong câu chuyện Kinh Thánh.
George đứng bên cạnh rãnh nước trên đường Witcham, nhìn chiếc thuyền của mình cuốn vào dòng nước nhanh. Dù nguy hiểm, nhưng cậu chỉ nghĩ về tình cảm đối với anh trai Bill.
Dù thuyền của George bị cuốn vào dòng nước nguy hiểm, nhưng cậu vẫn không ngừng tưởng tượng về những khoảnh khắc vui vẻ cùng anh trai Bill.
Cậu bé tiếp tục bước đi trong cơn mưa rào, cảm giác như thế giới đang xoay cuồng quanh cậu.
3. Bước chân nhẹ nhàng, cậu bé theo sau chiếc thuyền đang trôi dần về phía xa. Dù cố gắng chạy nhanh nhất có thể, cậu vẫn không thể đuổi kịp chiếc thuyền, chỉ thấy nó trôi xa dần. Đâu đó dưới chân đồi, tiếng nước róc rách vang lên, đổ dồn vào một cái rãnh sâu tối tăm. Cách đó không xa, một cành cây khô bị cuốn vào rãnh nước. Cậu nhận ra chiếc thuyền của mình sắp đến gần.
“Ối trời ơi”, cậu bé hoảng sợ kêu lên.
Cậu cố gắng tăng tốc, quyết tâm phải đuổi lại chiếc thuyền. Nhưng rồi bất ngờ, cậu trượt chân ngã xuống đất, cảm giác vết trầy trên chân đau đớn. Cậu nhìn thấy chiếc thuyền quay tròn và biến mất vào những xoáy nước dữ dội.
“Đừng mất đi nữa”, cậu bé hét lên, vỗ tay vào mặt đất. Đau đớn không thể sánh bằng nỗi tiếc nuối, cậu chỉ biết tự trách mình vì đã để thuyền mất đi trong hoàn cảnh đáng tiếc như vậy.
Nhưng sau đó, cậu quyết định đứng dậy và tiến tới cái rãnh thoát nước đó, quỳ xuống và nhìn vào bên trong. Dòng nước phát ra những âm thanh khó chịu và hụt hẫng. Thật là một trải nghiệm kinh hoàng, và trong khoảnh khắc đó nó khiến cậu bất ngờ nhớ đến một điều gì đó -
“Ôi,” cậu bật dậy và thốt lên.
Có một cặp mắt màu vàng phát sáng từ dưới cống: Một cặp mắt mà cậu có thể đã thường xuyên tưởng tượng trước đây nhưng chưa bao giờ thực sự nhìn thấy nó dưới tầng hầm. Một con vật chăng? Cậu nghĩ trong lòng, chỉ là một con vật, có lẽ là con mèo nhà nào đó bị kẹt dưới đó.
‘Xin chào, Georgie,’ giọng nói từ dưới cống vang lên.
George nhấp mắt và nhìn xuống dưới, cậu có thể đoán được thứ mà cậu đang nhìn thấy. Một thứ gì đó giống như trong những câu chuyện hoặc bộ phim về những con vật biết múa và nói chuyện, dành cho trẻ em chẳng hạn.
Một hề đang đứng ở dưới đó. Mặc dù dưới cống tối tăm, nhưng đủ sáng để George Denbrough tin rằng hắn chỉ đang nói chuyện với một hề vô hại. [...] Hề dưới cống kia, với gương mặt trắng bệch, nhưng những sợi tóc đỏ phía trên đầu hài hước, và cái miệng hề đỏ to tướng kéo dài tới tai.[…]
Một tay cầm chùm bong bóng đủ màu sắc, như những trái cây chín mọng.
Bên cạnh, là chiếc thuyền của George.
‘Muốn chiếc thuyền không, George?’ Hề mỉm cười nhìn cậu bé.
George cũng đáp lại nụ cười, vì đó là nụ cười đủ mạnh mẽ để làm nên lòng tin của cậu bé và chúng ta. ‘Vâng ạ,’ cậu trả lời không do dự.
Tên hề bất ngờ cười với vẻ hiểm ác ‘“Được rồi”. Ngoan nhỉ! Con rất lễ phép đấy! Còn bong bóng này, con muốn không?’
‘Ừ… thôi...’ Cậu vẫn vươn tay vào trong ống… rồi lại miễn cưỡng rút lại ‘Con không được nhận quà từ người lạ, bố con đã bảo thế’
‘Bố con dạy con những điều rất khôn ngoan đấy’, tên hề tiếp tục mỉm cười. Làm sao vậy nhỉ, George tự hỏi, mà lúc nãy mình nghĩ đôi mắt ông ta màu vàng nhỉ? Đôi mắt ấy tỏa sáng, giống như mắt mẹ George, và của Bill nữa. Thật sự rất khôn ngoan đấy con ạ. Nhưng thôi, để ta giới thiệu chút về bản thân nhé. Tên ta là Bob Gray, hay còn biết với cái tên Pennywise, chú hề nhảy múa. Penny Wise, gặp George Denbrough, và George, lại gặp Penny Wise. Giờ chúng ta đã là người thân rồi phải không, George ngoan ngoãn đáng yêu?’
George cười khúc khích. ’Cháu cũng đoán vậy ạ’ và trong vô thức lại đưa tay của mình vào ống cống lần nữa… sau đó lại rút lại. ‘Nhưng mà ông làm sao lại xuống đấy được ạ?’
‘Cơn bão cuốn ta đi mất rồi’, hề nhảy múa Pennywise đáp lại. ‘Cả rạp xiếc của ta cũng bị cuốn phăng đi, cháu có ngửi thấy mùi của rạp xiếc không, George?’
George bước nhanh về phía trước, thật là mùi đậu phộng! Đậu phộng rang giòn nức nở! Và giấm! Loại bạn thường thêm vào khoai tây chiên! Cậu cũng ngửi thấy mùi kẹo bông gòn, bánh mì bơ tỏi và cả…phân động vật nữa. Cậu còn nhận ra mùi quả anh đào, tuy nhiên…
Bên dưới những hương thơm ấy là mùi nồng nặc của lũ lụt, đống lá khô và mùi hôi thối từ cống. Mùi ẩm mốc và bẩn thỉu, như mùi tầng hầm vậy.
Nhưng những mùi vị khác vẫn rõ ràng hơn.
‘Chắc cháu cũng cảm nhận được những hương vị đó, phải không cháu bé?’
‘Muốn nhận lại con thuyền không?’ hắn hỏi ‘Chú chỉ muốn hỏi lại vì có vẻ như cháu không còn thích chiếc thuyền này nữa đâu’ rồi cười ác. Hắn mặc chiếc áo yếm to béo, với mấy hình vẽ quả cam lớn trên đó. Chiếc cà vạt xanh nổi bật, hai cái găng tay trắng tinh ở hai bên tay, giống như hình ảnh của chuột Mickey, vịt Donald và một số nhân vật khác.
‘Dạ vâng, cháu mong muốn có được nó một lần nữa’,
‘Còn bóng bay của tôi thì thế nào? Màu đỏ, màu xanh lá cây hay màu vàng, hay có phải là màu xanh dương như này…’
‘Chúng có thể bay lơ lửng được không ạ?’
‘Lơ lửng?’ ánh mắt của gã hề sáng lên, ‘Vâng, chúng lơ lửng giữa trời đấy! Và những cây kẹo bông này thì cháu có muốn…’
George vươn tay ra.
Hề nắm chặt lấy cánh tay của cậu bé.
Và George thấy gương mặt của hề đột ngột biến đổi.
Mọi thứ mà George chứng kiến sau đó, đủ để làm cho những tưởng tượng kinh hoàng nhất dưới hầm nhà trước đây, trở nên nhạt nhẽo; những gì cậu nhìn thấy đủ sức phá hủy tâm hồn trong sáng của cậu.
‘Chúng lơ lửng,’ con quái vật dưới cống bắt đầu hát vang lên những giai điệu u ám với giọng khàn khàn, dọa dẫm. Nó vững chắc nắm lấy cánh tay của George, kéo cậu bé vào vực sâu tối tăm nơi dòng nước đang xoáy sâu. George nhìn sang hướng khác, cố gắng thoát ra khỏi bóng tối bẩn thỉu đó và hét lên trong nỗi hoang mang, hét lên trong sự tuyệt vọng dưới bầu trời thu Derry năm 1957. Tiếng hét vang vọng, tràn ngập đau đớn. Nhưng không ai quan tâm đến số phận của cậu.
Bả vai của George va vào lề đường nhà Dave Gardener, một công nhân của The Shoeboat đang nghỉ việc do lũ lụt. Anh ta thấy một cậu bé trong chiếc áo mưa vàng, đang hét lên và đấm vào dòng nước. Gương mặt của thằng bé bùn đất đầy, tiếng kêu rền vang không ngừng.
‘Tất cả mọi thứ đều trôi nổi,’ giọng nói khàn khàn, u ám ấy lại vang lên từ nơi xa xôi của không gian. Một tiếng vang lớn cắt lẻo theo cùng cảm giác đau đớn cắt vào, cuối cùng, George không còn nhận ra thêm điều gì nữa.
[…]
Tác giả: Trọng Kiên - MytourBook
Hình ảnh: Trọng Kiên - MytourBook
Dịch thuật: Trọng Kiên - MytourBook