Mỗi khi tôi đến trường, bạn bè thường trêu chọc về cái răng khểnh của tôi, gọi nó là răng bừa cào.
Những lúc tôi cười, họ lại trỏ ngón vào cái răng đó và nói đùa:
'Ha ha, răng bừa cào kìa! Cho tao mượn chải chí đi!'
Từ đó, tôi trở nên kín đáo hơn, không dám cười toàn bộ. Tôi cảm thấy đau lòng và không chịu nổi sự châm chọc.
Những người bạn thường nói: 'Đó là do mày không chăm sóc răng miệng đúng cách. Răng sẽ bị hư nếu không chải đều.' Một ngày, bố tôi hỏi:
Bố hỏi tôi: 'Sao gần đây bố không thấy con cười nhiều?'
Tôi đáp:
'Con phải cười gì mà bố cứ muốn thấy cười?'
'Chỉ vậy thôi. Khi cười, khuôn mặt con sẽ trở nên rạng rỡ, và đẹp nhất là khi có nụ cười trên môi.'
'Nhưng con nghĩ rằng mình xấu xí khi cười.'
Bố ngạc nhiên hỏi: 'Tại sao vậy? Ai đã nói với con vậy?'
Tôi trả lời:
'Bố thấy nụ cười của con đẹp nhất. Đừng để ai nghe thấy nhé!'
'Nhưng làm sao mà đẹp được khi có cái răng khểnh?'
Bố vui vẻ cười và nói: 'Thế là vậy à. Bố thấy nụ cười của con rất đẹp đấy! Nó làm con nổi bật khác biệt với các bạn khác. Mỗi đứa trẻ đều có một đặc điểm độc đáo. Có người có đôi mắt kỳ lạ, có người có cái mũi độc đáo, có người lại có ngón tay đặc biệt. Con hãy quan sát xung quanh đi, con sẽ hiểu nhiều điều bí mật về mọi người.'
Không phải vậy, bố không thể chối từ được một món quà. Món quà luôn đẹp. Khi chúng ta nhận hoặc cho đi một món quà, chúng ta cũng trở nên đẹp bởi món quà đó - Bố nói thêm - Một nụ hôn cũng là một món quà tuyệt vời. Mỗi giấc ngủ của tôi cũng là một món quà, và toàn bộ con người tôi cũng là món quà cho bố.
…….
Đó là một bí mật. Trong mỗi người bạn của con, đều ẩn chứa một bí mật và một món quà, đúng không? Khi biết được món quà của ai, chúng ta sẽ yêu người đó mà không yêu những người khác. Khi nhận một món quà không biết nguồn gốc, con sẽ yêu tất cả những người con quen. Bởi vì chẳng may có thể một trong số họ đã gửi món quà đó. Chúng ta không nên quá quen biết với những người lạ mặt, điều đó cũng là một điều tốt...
Tôi đi học và nhận ra, mỗi buổi sáng luôn có một người bạn nào đó tặng tôi một món quà. Bạn có thấy điều đó thú vị không? Hãy tưởng tượng xem. Những người xung quanh chúng ta có thể là những người lạ. Và rồi, trước khi kết thúc ngày học, bạn hãy nhớ quên điều gì đó. Khi đó, bạn sẽ thấy, những người lạ từ từ trở nên quen thuộc, cho đến khi tất cả chúng ta đều trở thành người quen nhau.
……..
Nhớ mãi lời mẹ thường nói, khi buồn cần có người chia sẻ, tình thương là phương thuốc chứ không phải viên thuốc. Chia sẻ nỗi buồn giúp người khác vui vẻ hơn. Hãy luôn bên cạnh những người cần chúng ta, họ cần tình thương và sự chia sẻ.
Bố tôi thường nói, khi người ta yêu ra đi, như mất một phần của trái tim rộng lớn, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục.
....
Mỗi đêm, tôi nhìn ra khu vườn qua cửa sổ và tưởng tượng. Ký ức vẫn sống mãi trong tôi.
Nhớ hết những điều đã trải qua, những ý nghĩ bay bổng trong tâm trí.
Nhớ từng cánh hoa, từng lúc mưa nắng, từng đất đỏ...
Bố tôi nói cần gieo hạt mầm vào vườn; nhưng tôi biết, mỗi gương mặt là một hạt mầm trong tưởng tượng của tôi. Có nhiều khuôn mặt mọc lên, buồn vui, đẹp nhất.
Nhiều lần tôi hỏi bố, tại sao ta nhớ khuôn mặt trước tiên. Bố nói vì trên đó có đôi mắt, không thể nhìn ai mà không nhìn vào đôi mắt họ. Đôi mắt nói lên tình yêu và sự hy sinh.
Mỗi đêm, tưởng tượng khi nhìn ngôi sao. Người ta nói khi mất đi, ngôi sao sẽ tắt. Nhưng tôi vẫn thấy ngôi sao của bạn sáng rực trên bầu trời.
Trên trái đất này, trẻ con sinh ra và lớn lên như những ngôi sao, điều bí mật không thể nói hết.
Những ngày cuối năm tại Sài Gòn