Mẹ, trong trái tim mẹ ẩn chứa điều gì mà mạnh mẽ đến vậy? Con luôn trách mẹ thiếu quan tâm. Con nghĩ mẹ không hiểu được con. Rồi con mong mẹ đừng tiếc tiền bạc...
Cho đến khi con trở thành một người mẹ. Con mới hiểu biết. Con nhận ra rằng mẹ muốn hiểu, muốn quan tâm nhiều lắm. Nhưng làm sao hiểu được khi con cái không bày tỏ và chỉ toàn trách móc. Mẹ cố gắng, hy sinh vì trong trái tim mẹ luôn lo lắng một điều: Giảm bớt khổ đau. Muốn con cái có cuộc sống tốt hơn, còn mình thì sao cũng được.
Đứa con đáng thương, hãy tha thứ cho mẹ.
Con yêu của mẹ, hỡi đứa con yêu dấu của mẹ.
Chính vì mẹ, tất cả đều tại mẹ.
Con yêu của mẹ, hỡi đứa con khổ cực của mẹ.
Mẹ phải dùng đủ mười ngón tay quỳ lạy trời,
Hoặc phải lấy máu chảy trong tim viết ra vạn lý trường tồn,
Nhưng quỳ lạy vì điều gì, khóc than vì điều gì nữa.
Con yêu dấu của mẹ.
Hỡi đứa con đáng thương của mẹ.
Em ơi, người con yêu thương của mẹ.
Nhìn hoa cúc bị gió quật ngã, đừng buồn than.
Con nhớ thấy cành hoa đổ bị giẫm nát suốt mùa đông ấy.
Mầm xanh bật nảy khi mưa xuân rơi nhè nhẹ.
Con có thấy hạt giống nhỏ bé chôn vùi dưới đá sỏi không?
Cố gắng vươn cao qua những rào cản đầy khó khăn.
Khi còn rễ, đừng khóc.
Khi còn sự sống, đừng khóc.
Mặt trời mọc, ngày mới bắt đầu, lau khô nước mắt.
Hãy ngắm nhìn những bụi hoa trước hiên nhà.
Hãy nhìn những cánh hoa sáng ngời dưới ánh nắng.
Con ơi, hãy lau khô nước mắt.
Hãy mỉm cười bằng ánh mắt tỏa sáng.
Hãy vẫy tay nhỏ xinh lung linh.
Hãy reo vang tiếng cười đáng yêu của tuổi thơ.
Đây là lúc mẹ gọi con yêu của mình đây.
Mẹ sẽ thổi tiếng sáo êm đềm cho con nghe.
Con ngoan nhất của mẹ ơi, đừng khóc nữa nhé.
Con khóc mãi, Mẹ sẽ tìm thấy con.
Gửi đến Mẹ những lời biết ơn không lời về tình thương và sự hi sinh dành cho đứa con không hiếu.
Mười đứa con được cha mẹ nuôi dưỡng.
Nhưng con không thể nuôi cha mẹ một mình.
Cha mẹ dưỡng con từ nhỏ
Với hạnh phúc nhỏ bé mỗi ngày.
Những ngày xưa vẫn vẹn nguyên trong tâm trí.
Đóa hoa cúc mọc lên, rồi héo tàn đi,
Dù thời gian trôi đi, nhưng giây phút cầm tay Mẹ vẫn không phai nhạt.
Cho dù con gọi, gọi mãi, Mẹ vẫn không đáp lại.
Mẹ, người phụ nữ chỉ biết làm việc cả đời nhưng tay không bao giờ trống vắng.
Xin Mẹ hãy đến trong giấc mơ, đến bên ánh sáng ở nơi xa xôi.
Con hối hận, con ân hận vì luôn đòi hỏi một cách vô lý. Con không biết sau những ước mong của mình, Mẹ đã không thể cười tươi vui. Con chỉ biết chạy theo giấc mơ, quên mất rằng Mẹ đã từ bỏ ước mơ của mình vì con.
…
Con đường về nhà mẹ hôm đó sao lại dài đến thế… Cả hai đứa chúng tôi đi trong im lặng, không ai nói một lời. Trên con đường dài đầy tuyết phủ kia, Mẹ bất ngờ tháo khăn quàng cổ ra, khoác lên cho tôi và nói.
“Sẽ không có gì xảy ra đâu! Hãy giữ bình tĩnh và mạnh mẽ lại. Con sẽ không bao giờ sao cả. Khi đã chìm sâu xuống đáy rồi, thì không gì có thể mất đi nữa đâu.”
Khi đó, những lời Mẹ nói không thể nào lọt vào tai tôi.
Tôi chia tay Mẹ ở ngã rẽ, đi một lúc rồi quay lại nhìn, thì thấy Mẹ vẫn đứng đó, dưới tuyết rơi, im lặng.
Mẹ nhìn tôi và vẫy tay, như muốn nói: 'Mau đi đi!'
Tôi tiếp tục bước đi, sau đó quay lại nhìn. Mẹ vẫy tay, dính đầy tuyết. Tâm trạng mẹ không lời diễn tả được, không biết bao nhiêu nước mắt rơi vì đứa con gái nghèo khó.
Sau ngày hôm đó, mỗi khi gặp khó khăn và mệt mỏi, tôi lại nhớ lời mẹ nói: 'Đừng sợ, sẽ không chết đâu!'
Mỗi lần như vậy, tôi nắm chặt bàn tay, tự tin hơn, vượt qua mọi thử thách.
Những lúc ấy, bản thân tôi cảm thấy như được động viên, đầy dũng cảm để tiếp tục bước đi.
Với sức mạnh ấy, tôi đã vượt qua mọi khó khăn, trở thành người mạnh mẽ hơn.
Khi con cười, mẹ không ở bên. Khi con hạnh phúc, mẹ vẫn xa.
Nhưng khi con buồn, mẹ là nơi con dựa. Khi con gặp khó khăn, mẹ luôn che chở. Nhưng khi mẹ yếu đuối, con lại đâu?
Chúng tôi mong ước từ nay mẹ sẽ sống vì bản thân. Nhưng mẹ chưa bao giờ chỉ nghĩ cho mình, nên mẹ không thể hiểu cảm giác sống cho bản thân. Tôi đã tranh cãi với mẹ nhiều lần về điều này và luôn hối hận sau đó. Nhưng rồi lại tái phát, như một vòng xoáy không lối thoát.
Con chưa bao giờ thể hiện tình cảm với mẹ, nên đôi khi hay làm mọi việc một cách vụng về và nóng nảy. Mẹ luôn lắng nghe, vì mẹ biết con bây giờ chỉ muốn quan tâm đến mẹ. Nhưng con có biết, mẹ không muốn sống một mình?
Dù con lớn lên, vẫn là con của mẹ.
Mãi mãi, cuộc đời mẹ sẽ dành cho con.
Nhìn thấy con cái phát triển khỏe mạnh, không ai cảm thấy ghen tỵ, điều này khiến người mẹ này cảm thấy hạnh phúc. Tuy nhiên, khi nhà cửa trở nên giàu có hơn, thành viên trong gia đình cần phải dành thời gian để trò chuyện với nhau nhiều hơn. Đừng để công việc bận rộn làm cho mọi thứ chỉ được giải quyết bằng tiền bạc. Hãy cùng nhau tụ tập, mở lòng và chia sẻ những khoảnh khắc trò chuyện thân thiện.
Khi nghe người khác nói chuyện, hãy lắng nghe một cách chân thành và chân thành. Đừng chỉ nghe bằng một tai rồi cho ra tai kia. Phải tôn trọng và lắng nghe những gì mà người khác muốn nói. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể thể hiện tình cảm của mình một cách chân thành nhất.
….
Đừng luôn tự cho rằng mình luôn đúng và người khác luôn sai.
Dù có điều gì xảy ra, hãy giữ bình tĩnh và kiên nhẫn. Hãy biết chờ đợi và chịu đựng. Chỉ khi kiên nhẫn và bám chặt vào mục tiêu của mình, chúng ta mới có thể vươn lên cao hơn.
Bức thư dành cho các con yêu thương của mẹ.
Con hối tiếc vì không chịu lắng nghe trực tiếp. Phải để mẹ dùng cách này để bày tỏ tâm tư. Bạn còn trẻ, mẹ thì đã già. Đừng để lúc mất mới nhận ra hối tiếc. Quá khứ đã qua nhưng hiện tại cần phải thay đổi. Hãy yêu thương mẹ trong khi còn có thể.
Cuộc sống như giọt sương trên cành cây,
Như những chiếc lá vàng rơi trên mặt đất.
Con cái có thể có nhiều điều thay đổi
Khi lớn lên, họ sẽ tự mình ra đi
Để lại tổ rỗng trống sau lưng.
Đứng giữa cánh đồng vắng vẻ, không ai chào đón
Như một bông hoa cúc nở đơn độc,
Như những cánh hoa lay nhẹ trong làn gió thu bên bờ sông.
…
Cuộc đời con người giống như bốn mùa.
Xuân đến, lòng tràn đầy hy vọng.
Trong mùa đông, phải cố gắng mạnh mẽ để chống lại cái lạnh.
- Trích từ Nhật ký của cụ bà Hong Young - nyeo.
Muncilpe - MyBook