“Một khung cảnh không được phim chiếu” là bộ tập truyện mới của Hồ Huy Sơn, ghi lại những cảnh đời đầy ý nghĩa, đau thương và chân thật. Những câu chuyện sơ sài nhưng đậm chất con người, góp phần làm cho cuộc sống thêm phong phú và đáng trân trọng. Tác giả đã lựa chọn từng mảng ký ức, từng dấu ấn để khắc họa lên trang sách những tia sáng hiếm hoi trong cuộc sống.
Sự xen kẽ giữa ánh sáng và bóng tối là điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống. Điều quan trọng là chúng ta cần biết cân bằng, biết nhìn nhận mọi tình huống và tìm ra cách giải quyết.
Mỗi câu chuyện đều là một bài học, là một cảnh báo về những nguy cơ tiềm ẩn trong cuộc sống. Chúng ta cần nhìn nhận và học hỏi từ những kinh nghiệm trên đường đời, từ đó trưởng thành và điều chỉnh hành động của mình.
Trải qua những thử thách, những gian nan, con người ta mới thực sự hiểu và trân trọng giá trị của cuộc sống.
[…] Về nhà, chỉ cần thả lỏng trên giường, tiếng cười vang từ căn phòng kế bên ngay khiến tôi trầm mình. Đó là tổ ấm của một cặp vợ chồng, cả hai làm công nhân tại một nhà máy chế biến gỗ. Họ có một đứa con trai năm tuổi. Tôi chưa gặp họ nhiều, chỉ vài lần tình cờ chạm mặt, nhưng dường như họ luôn dè dặt, tránh xa tôi. Tôi chấp nhận sự cô đơn, đêm tối lặng lẽ - ngày đi làm. […]
Tôi nằm yên trên giường, lắng nghe tiếng ồn từ phòng bên. Bất giác, tôi nghĩ về anh ấy, hình ảnh của anh ấy cười, nói với tôi: 'Hãy cưới tôi nhé!' Và tôi cười khẽ. Tiếng kêu lạch cạch của vài con thạch sùng trên tường không còn làm tôi cảm thấy ám ảnh, mà thay vào đó, tôi cảm thấy như có một dàn đồng ca đang cùng tôi vui vẻ.
Nếu tôi chấp nhận anh ấy... Tôi nghĩ thế. Khi đó, chúng tôi sẽ có một tổ ấm nhỏ xinh như vậy. Và những đứa trẻ sẽ đến. Ban ngày, anh ấy sẽ đi bán vé số, còn tôi, có thể tôi sẽ bán cơm hoặc cà phê và sau đó cả nhà cùng quây quần, hạnh phúc. Tiếng cười vang vọng trong nhà, xua đi mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, lòng tôi bỗng trở nên sôi động. Lúc này tôi hiểu ước mơ của anh ấy từ lâu. Nhưng rồi tôi tỉnh lại. Đúng vậy, cuộc sống của tôi đã quá tăm tối, không xứng với anh ấy nữa.
Như một con chim rơi khỏi thiên đường, tôi run lên, ôm lấy nỗi buồn, cay đắng.
Thả chim ra bầu trời
[...] Mấy ngày qua, mắt trái của tôi liên tục chớp. Sau đó, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ, giọng nói hoảng hốt. Mẹ yêu cầu tôi về nhà ngay. Lúc đó, tôi nghĩ rằng có điều gì đó nghiêm trọng đã xảy ra với ai đó trong gia đình. Tôi nhanh chóng đóng gói và rời khỏi căn phòng, bắt xe về nhà.
Cha tôi đang lảo đảo trong sân, còn mẹ thì đợi tôi ở đầu ngõ. Tóc của mẹ rối bời, những giọt nước mắt chưa khô, ướt đẫm hai má. Mẹ ôm tôi chặt, khóc nức nở: “Chú Xuyện... ông ấy đã ra đi rồi!”.
Tôi đứng như đứng trên bầu trời. Tâm trí lẫn lộn. Tại sao chú Xuyện lại ra đi sớm như vậy? Tôi chưa kịp làm gì để giúp chú ấy. Mọi thứ đến với tôi quá bất ngờ. “Tình thân là vô bờ bến, con ạ! Hãy đi thăm chú đi…”. Tôi muốn quỳ gối xuống đất. Đôi chân run rẩy. Cảm xúc lấn át tâm trí.
Tôi đi cùng mẹ đến nhà của chú Xuyện. Mọi người đã tụ tập đông đủ. Các con của chú cũng đã về. Cả làng dân đều đến, mỗi người đều giúp đỡ một cách khác nhau. Tôi đến bên giường chú Xuyện, thấy đôi mắt của chú mở to, im lìm, không một chút chuyển động.
Cụ Bá nói rằng, mọi người đã vuốt nhẹ vào khuôn mặt của chú Xuyện nhưng chú ấy vẫn không đóng mắt. Tôi đi lại gần, nhẹ nhàng đưa tay lên để vuốt nhẹ lên khuôn mặt của chú. Bất ngờ, hai mắt chú Xuyện đã đóng lại, rất thanh thản.
Tôi quỳ xuống ôm chú Xuyện và bật khóc. Tiếng khóc đầy nức nở, đủ để mọi người nghe thấy và quay đi để lau những giọt nước mắt đang rơi ra.
Sau đám tang, tôi ra ngồi một mình ngoài đồng. Gió đồng thổi nhẹ nhàng. Sóng lúa xanh trải dài mênh mang. Chú Xuyện đã yên bình ra đi. Người không để lại một lời trăn trối nào cả. Có lẽ sợi dây vô hình một thời không còn ràng buộc chú ấy nữa. Và chú phải ra đi.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời, thấy những đàn én đen đang bay lượn. Trong số đó, liệu có con én nào đã từng bị chú Xuyện bắt và thả ra không?
Có thể nói, tập truyện ngắn Một cảnh không có trên phim đã chứa đựng nhiều tâm tư, tình cảm của Hồ Huy Sơn, cùng với cuộc sống đa dạng, phong phú của anh được thể hiện rõ trong từng trang sách. Tất cả đều tạo nên một bức tranh văn học đậm chất nhân văn...