Nghỉ ngơi cho bác sĩ “tốt bụng”
– tác phẩm khám phá về cuộc sống, công việc với những trải nghiệm đa dạng, phong phú – bác sĩ Ngô Đức Hùng. Trong phần này, mình muốn giới thiệu đoạn trích “Tại sao phải quẫn trí” từ chương IV của tác phẩm này.
Tại
sao phải quẫn trí
Đang ở xa nhà giảng dạy, bỗng nhận điện thoại thông báo ông chú bị hôn mê sâu, nhập viện cấp cứu, mất tri giác suốt cả ngày không tỉnh dậy. Mình bảo: “Được rồi, cho tôi ra ngoài diễn đoán xem đó là gì?”. Gia đình tôi luôn quan tâm đến sức khỏe, lo lắng về mọi chuyện, mỗi lần về quê đều đặt rất nhiều câu hỏi cho tôi. Nhưng những vấn đề gây phiền toái ấy thường là những vấn đề tự nhiên do tuổi già và hoàn cảnh sống mang lại, không thể thay đổi, ngay cả với thuốc, và không cần phải điều trị gì cả. Tôi chỉ cười và nói “chẳng sao cả, không cần phải lo lắng gì cả”. Thường tôi khuyên mọi người tập trung giải quyết những vấn đề gia đình mà họ đang phải đối mặt, còn những triệu chứng kia thì đợi đến khi tự “hết bệnh” là khỏi. Thật đáng tiếc, lời khuyên của tôi không bao giờ hiệu quả, mọi thứ đều bị bỏ qua vì “anh ta lúc nào cũng nói chẳng sao cả, không bao giờ kê thuốc gì cả”. Nhờ điều đó, lời nói của hàng xóm và những người lớn tuổi đã trở nên đáng tin cậy và được lắng nghe vì họ tiêm và uống thuốc. Bất kể bị bệnh gì, chỉ cần được tiêm một cú là khỏe mạnh, ngay cả ông nội tôi cũng vậy.
Ông chú từ trước tới nay luôn khỏe mạnh, hạnh phúc nhất trong gia đình. Mỗi khi gặp gỡ, anh ấy luôn vui vẻ, không phân biệt đối xử, tôi chỉ cười và nói “chẳng có vấn đề gì, không phải bệnh tật gì cả” nhưng ông ta không tin. Lần này, khi bệnh nặng, khi đến bệnh viện, tôi thấy ông xoắn chân tay như một người bị tổn thương sâu bởi thiếu đường huyết kéo dài, chỉ có sulfamid mới gây ra điều này. Hỏi về lịch sử sử dụng thuốc, không ai biết vì ông ta thường tự đi khám và tự mua thuốc. Sau một thời gian, tôi tìm thấy đơn thuốc của một người hàng xóm nào đó, chẩn đoán là bị đái tháo đường và kê sulfamid. Tôi giật mình vì lo lắng. Nhìn thấy bà dì vất vả care ông chú mê man tất cả tình yêu và sự quan tâm, tôi muốn trách mắng nhưng sau đó tôi nín lặng. Tôi nói với bà dì rằng tôi sẽ ở lại, bà dì gật đầu và nói phải chăm sóc cho đến khi ông ta tỉnh dậy mới được về. Tôi thở dài, không biết tương lai sẽ ra sao, bây giờ mọi thứ yên bình nhưng tôi không muốn nghe lời khuyên từ ông chú tôi nữa, cái này thực sự là bất ngờ.
Ông chú của mình, hàng năm lại phải đối mặt với viêm phổi ít nhất một lần. Một năm nọ, khi mình biết được, đã nhanh chóng mua thuốc và nhắc nhở ông phải uống đúng liều, không nên vượt quá. Nhưng sau vài ngày, khi mình đi công tác, mọi người gọi đến, báo rằng ông đang được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện tỉnh vì tình trạng hoảng loạn. Mình gọi điện cho em trai, anh ấy mô tả các triệu chứng. Mình ngay lập tức yêu cầu chị gái kiểm tra số lượng thuốc còn lại ở nhà, và phát hiện ra rằng gần nửa số đã hết dù chỉ mới điều trị vào thứ hai. Hóa ra ông ta đã tự tăng liều thuốc lên... để nhanh khỏi! Và kết quả là, tác dụng phụ đã xuất hiện rất nhanh. May mà không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Bạn bè thường nói với mình rằng, dù gì cũng không nên từ chối việc uống thuốc, vì không chắc gì rằng mình không cần. Thì ra, quan điểm của họ là mình phải phụ thuộc vào thuốc mới cảm thấy yên tâm, trong khi thực ra có thể tự khỏi được. Càng uống nhiều thuốc, người ta càng coi bác sĩ là giỏi hơn. Nhưng mình chỉ cần một đơn thuốc đơn giản thôi là đã sợ về tác dụng phụ. Có lẽ mình thực sự rất ngốc! Cho đến giờ, mình nhận ra rằng để trở nên thiêng liêng không phải là điều dễ dàng, vậy thì hãy để mọi người cảm thấy thoải mái với bụt hàng xóm và không phá vỡ sự yên bình. Kẻo lại gặp phải nhiều rắc rối.
Mình không hiểu tại sao mọi người lại phải sống với sự lo lắng và phiền muộn về các triệu chứng bệnh nhảm nhí như thế. Mình nghĩ rằng chỉ khi đi khám và được kê đơn thuốc mới là thấy an tâm, nhưng thực ra, bác sĩ thường rất băn khoăn về việc đó.
Sống thoải mái đi, không cần phải căng thẳng!
[..]
(Trích từ cuốn 'Hãy để cho bác sĩ yên bình')