“Khi chim bay, không cần biết trời hay giới hạn. Chỉ cần bay. Trên bầu trời vô tận.” (Sợi Tơ Nhện – Cao Huy Thuần)
Kỷ Niệm Hoa Đào
Kim Trọng mới hứa với Thúy Kiều rằng sẽ trở lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ với chú mình, nhưng khi quay trở lại quê nhà, anh nhận ra mọi thứ đã thay đổi. Thúy Kiều đã ra đi, gia đình Vương tan tành, và ngôi nhà cũ đã phủ kín rêu. Cảnh vật trước mắt giống như một giấc mơ, quá khứ tan biến. Tất cả mà anh còn lại là một nụ cười, như một linh hồn chứng kiến những kỷ niệm xưa:
Hoa đào năm trước vẫn cười trong gió đông
Hoa đào năm trước? Đã một năm rồi, hoa kia không thể là hoa năm trước được. Xuân này là xuân năm nay, vì vậy hoa đó phải là hoa năm nay. Đó là quy luật bình thường, nhưng cái nhìn của Kim Trọng không phải là của một người theo logic. Đó là cái nhìn của một người không chấp nhận hiện tại, một người từ chối thực tế đang diễn ra trước mắt. Với anh, sự thật là ngày hôm qua. Sự thật đó, được hoa đào chứng minh. Hoa vẫn cười, chính là hoa năm trước. Cười không ngừng, từ năm trước đến nay. Không phải hai nụ cười mà chỉ một. Chỉ có một nụ cười ấy. Ai không tin anh, hãy đọc kỹ từ 'vẫn' êm dịu trong câu thơ: không phải hoa cười mà hoa vẫn cười. Cười từ năm trước đến năm nay, vẫn là một nụ. Như một linh hồn trung thành chờ đợi sự hồi hương.
Tôi mượn câu thơ của Nguyễn Du và từ 'còn' trong đó, không phải để phê phán tâm trạng của Kim mà để nói về thời gian. Thời gian có thật, với hôm qua, hôm nay và ngày mai. Nhưng liệu có thật không? Chỉ cần Kim nhìn hoa đào, anh ấy có thể thấu hiểu suốt cái cười của hoa đào. Quá khứ và tương lai không tồn tại, chỉ có khoảnh khắc chàng Kim nhìn hoa đào, hoa đào cười với chàng Kim. Chỉ có khoảnh khắc ấy là thực tế. Khoảnh khắc ấy chứa đựng tất cả.
Để làm gì? Không phải để suy ngẫm triết lý trống rỗng! Mà để sống. Nếu không có quá khứ, đừng nhìn lại, vô ích. Không có tương lai, đừng chờ đợi, hoài vọng, hứa hẹn. Sống với hiện tại như thế nào? Hiện tại cũng không thực tế. Khi nói 'hiện tại', nó đã trôi qua. Vậy sống với hiện tại làm sao?
Marc Aurèle của Hy Lạp cổ đại vẽ một vòng tròn trong tâm trí, chia ra thành từng khoảnh khắc. Vòng tròn và chia hiện tại ra thành từng khoảnh khắc giúp người tập trung chú ý hơn vào từng sự việc. Cuộc đời chúng ta giống như một màn múa, chỉ là những khoảnh khắc, không để chúng lẫn lộn giữa quá khứ và tương lai.
Cuộc sống giống như một màn múa, chỉ là những khoảnh khắc. Đừng để vấn đề lẫn lộn trong quá khứ và tương lai, giải quyết trong tỉnh táo. Chỉ có với nhau, cuộc sống mới có ý nghĩa, chỉ với nhau ta mới có tự do. Ngoài vòng tròn của chúng ta, đâu biết cái chết sẽ đến lúc nào?
Chính vì cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, và chỉ khi nó khởi đầu một cuộc sống tốt hơn, hãy sống như thể mỗi khoảnh khắc là cuối cùng và yêu cuộc đời như một ân huệ tối thượng.
Nói về vòng tròn của cuộc sống không phải là ta không biết sự đau khổ của nó. Nhìn lại cuộc đời, mọi người đều cảm thấy khó chịu về sự vô lý của kiếp người. Cuộc sống không có ý nghĩa, không có mục đích. Mục đích duy nhất của con người là sống, sống mỗi ngày. Sống trọn vẹn, sống hết mình, không nhìn lại quá khứ, không nhìn tương lai.
Con người tưởng tượng ra một tương lai, một mục tiêu. Nhưng đời sống chỉ có thực trong hiện tại. Đừng sống trong dự phóng tương lai mà quên rằng đời sống chỉ thực sự hiện diện trong hiện tại.
Giải quyết mâu thuẫn giữa con người thiên nhiên và con người xã hội bằng cách sống trong vòng tròn nhỏ. Sống trọn vẹn, không nhìn lại, không nhìn tương lai. Yêu cuộc sống như một ân huệ tối thượng.
Hãy sống với triết lý và thơ. Nhìn hoàng hôn, ngắm trăng và nhớ rằng cuộc sống là như một tấm vải, ta có tự do thêu nét đẹp lên nó.
Chàng Kim Trọng là tôi, tôi là anh. Tất cả đều cảm nhận được sự khổ đau của cuộc sống. Hãy sống trong vòng tròn nhỏ và thêu một nụ cười lên tấm vải cuộc sống.
Tác phẩm 'Sợi Tơ Nhện' của giáo sư Cao Huy Thuần dẫn dắt tâm trí người đọc qua mọi cung bậc cảm xúc về cuộc sống và tự do thể hiện trong đời sống.
Tóm tắt: Quỳnh Ly - MyBook
Hình ảnh do Quỳnh Ly thực hiện