Khi cuộc sống đầy sóng gió, hãy nhớ giữ vững niềm tin và tìm hạnh phúc trong những điều nhỏ nhặt xung quanh. Đừng để bản thân mất phương hướng với những lo lắng về tương lai, hãy trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại. Cuốn sách 'Sống Vui Vẻ Mỗi Ngày' như một nguồn động viên, không hẳn giúp bạn thay đổi cuộc sống, nhưng chắc chắn sẽ giúp bạn nhìn nhận lại giá trị thực sự của hạnh phúc.
1. Gia Đình - Ngôi Nhà Tình Thương
Gia đình là nơi mang lại cho ta sự an ấm và hạnh phúc đích thực trong cuộc sống, dù có bất kỳ khó khăn nào đi nữa.
Mỗi người trong gia đình đều có cách thể hiện tình yêu và quan tâm riêng biệt. Từ cử chỉ nhỏ nhặt của mẹ, đến sự quan tâm từ anh chị em, đều tạo nên một không gian ấm áp và đầy ý nghĩa.
Dù có xảy ra mâu thuẫn hay hiểu lầm, gia đình vẫn luôn là nơi để trở về, nơi mỗi thành viên tìm thấy sự hiểu biết và chia sẻ.
Mỗi khi ba về nhà, mẹ thường đón chào bằng một câu tiếng Anh cơ bản: 'Xin chào, bạn có khỏe không? Tôi đang khỏe, cảm ơn và bạn thế nào?'. Mặc dù đã nói đi nói lại hàng chục năm, nhưng ba vẫn chỉ cười và đi vào nhà.
Mỗi tối, ba đều ngồi đàn cho mẹ nghe. Dù đã sống chung hàng chục năm, nhưng tiếng đàn của ba vẫn khiến mẹ cảm thấy xúc động.
Mẹ thường nhắc nhở rằng trong một mối quan hệ, việc hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau rất quan trọng. Dù có tức giận đến đâu, cũng không nên lời lẽ khó nghe, không gọi nhau bằng cách thô lỗ. Khi cãi nhau, hai bên nên tạm thời rời xa để làm dịu đi cơn giận, và đừng để lời nói gây tổn thương lâu dài.
Mỗi khi chuẩn bị đi xa, ba thường đặt tiền dưới gối để mẹ tìm thấy.
Khi mẹ buồn hoặc gặp khó khăn, cô thường viết thư và cất dưới gối để bày tỏ cảm xúc.
Khi thức dậy, thường có thư hoặc tiền được mẹ để dưới gối. Ba mẹ luôn nhắc nhở rằng, dù bận rộn thế nào cũng không được quên gọi điện cho ông bà, bởi với họ, niềm hạnh phúc lớn nhất là được quan tâm từ con cháu.
Dù không giàu có, ba mẹ vẫn cố gắng làm việc chăm chỉ để tạo ra một cuộc sống đầy đủ cho mình và em mình. Và nhờ điều đó, nhà mình luôn tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương.
Điều này luôn là nguồn động viên lớn nhất với mình mỗi khi gặp khó khăn.
Mỗi khi ra khỏi cửa, mình luôn nhớ về mái nhà ấm áp của mình.
2. Cuộc Sống Đầy Ý Nghĩa
Nỗi buồn đầu tiên của mình là khi tôi 4 tuổi, mất trái bóng màu xanh mẹ mới mua cho tôi ở công viên. Tôi nhớ rõ lúc đó tôi đã khóc không ngừng, dù mẹ đã cố dỗ tôi thế nào đi nữa.
Nỗi buồn thứ hai là khi tôi 8 tuổi, đứa bạn thân nhất của tôi chuyển đi nước ngoài cư trú. Chiều hôm đó, tôi đứng ngoài hàng rào nhìn sang nhà bạn suốt cả giờ, mắt ướt nhòa.
Nỗi buồn thứ ba của tôi là khi tôi 13 tuổi, khi tôi trượt môn toán vì quá chơi bời. Dù ba không la mắng gì nhưng tôi cảm thấy rất hối tiếc, và trở về nhà trong cảm giác nặng nề.
Nỗi buồn thứ tư là khi tôi 17 tuổi, khi giáo viên chủ nhiệm chỉ trích tôi là: 'Em không thể viết được gì ra hồn cả'. Câu nói đó vẫn làm tôi đau lòng đến tận bây giờ.
Nỗi buồn thứ năm là khi tôi 20 tuổi, khi trải qua một mối tình đầu tan vỡ. Tôi cảm thấy trái tim mình vỡ thành từng mảnh nhỏ, và đó là một trong những nỗi buồn lớn nhất tôi từng trải qua.
Nỗi buồn thứ sáu là khi tôi 22 tuổi, khi công ty tôi làm không công nhận nỗ lực của tôi. Tôi thường không về nhà ngay sau giờ làm, mà thường đi lang thang trên các con phố, cảm thấy mình vô dụng.
Nỗi buồn thứ bảy là khi tôi 24 tuổi, khi ba tôi mắc bệnh nặng. Đó là lúc tôi nhận ra tôi thực sự quý trọng ba, và nếu thiếu ba, cuộc sống của tôi sẽ không đầy đủ.
Và còn vô số những nỗi buồn khác tôi đã trải qua trong cuộc đời. Đôi khi chúng khiến tôi cảm thấy yếu đuối và mệt mỏi.
Nhưng một sáng mai, khi tôi mở mắt và nhìn ra khung cửa sổ, tôi thấy bầu trời xanh biếc phía trước và hít thở vào không khí trong lành của buổi sáng. Tôi nhận ra rằng quan trọng nhất là có thêm một ngày để sống và yêu. Mọi thứ khác chỉ là điểm nhấn cho cuộc sống.
Đúng vậy! Sinh ra không phải để khóc thương.
3. Hãy bắt đầu và chạy nhanh!
Khi bình minh vừa hé mắt, linh dương chạy với tốc độ của mình, biết rằng nếu không, nó sẽ trở thành con mồi cho hổ. Và mỗi khi mặt trời mọc, hổ cũng biết rằng nếu không chạy nhanh hơn, nó sẽ đói khát...
'Nhìn kia, hắn đang nằm trên đường như vậy tự nhiên à?' - Em trai tôi tự nói về một người đàn ông say xỉn nằm ngủ giữa đường. Người đó có đang chạy? Có! Mỗi ngày, anh ta phải chạy sau miếng ăn và chạy trốn khỏi nghiện rượu. Có lẽ không phải muốn say, nhưng chỉ khi say mới quên đi sự đau buồn. Và tôi nói với em, nếu chúng ta không chuẩn bị cho mục tiêu sống của mình, chúng ta có thể trở thành như anh ta, ai biết được?
Khi bạn bắt đầu chạy, hàng nghìn điều mới mẻ sẽ xảy ra. Trên bàn cà phê, nhiều người luôn nói về những người trúng số hàng triệu, nghĩ rằng phải tuyệt vời như thế nào! Ước gì mình cũng có thể tỉnh dậy vào một ngày mới với tất cả những thứ đó! Hoặc người ta trầm trồ khi nghe về những ngôi nhà xa hoa, những chiếc xe sang trọng của các nghệ sĩ. Mọi người luôn nhìn nhận con đường của người khác và mơ ước, nhưng sau đó họ quay trở lại con đường của chính họ trong sự buồn chán. Nhưng cuộc đua của bạn sẽ không bao giờ kết thúc.
Trên con đường đua đó, chúng ta tìm thấy cảm hứng để tiến lên. Có thể là công việc mà chúng ta đam mê, một sở thích bất ngờ trở thành nguồn thu nhập, hoặc thậm chí là thách thức để phát triển bản thân. Và nếu may mắn, đó là con đường mà chúng ta có thể chạy bên cạnh những người bạn đồng hành.
Đường đua quan trọng nhất là đường đua với chính mình. Đó là cuộc đua khó nhất, không phải câu trả lời 'hoa hậu thân thiện' mỗi khi ai đó nhắc đến cuộc chiến. Khi bạn đối mặt với chính mình, đó mới thực sự là thử thách. Khi bạn đã đạt đến đỉnh cao và không thể vượt qua chính mình, bạn sẽ cảm nhận được niềm đắng cay. Người khôn ngoan sẽ tạo ra những cuộc đua mới và không so sánh với người khác.
Mỗi người khi thức dậy cũng phải chạy. Không phải vì ghét ai đó mà ngừng lại, không vì sự thành công của người khác mà nản lòng. Chúng ta phải chạy để sống. Trên con đường đua với bản thân hôm qua, mỗi bước chạy mang lại những giá trị riêng biệt cho hạnh phúc!
Dậy đi! Chạy thôi...
Khi đói, hãy ăn; khi khát, hãy uống; khi buồn ngủ, hãy đi ngủ. Nhưng để ngủ ngon, lương tâm phải thanh thản!
4. Không gì là không thể vượt qua được, ngay cả khủng hoảng ở tuổi 30.
Dù bạn không phải là người sắp bước sang tuổi 30 như tôi, bạn nên đọc để chuẩn bị tinh thần cho ngày đó.
Sinh nhật 30, một ngày lạ lùng, khi bạn thức dậy với tâm trạng trống rỗng. Không còn là kế hoạch đi chơi vui vẻ cùng bạn bè như ở tuổi 16, không còn là những chuyến du lịch hùng vĩ như ở tuổi 20, và chẳng có những bữa tiệc rượu say như ở tuổi 25... Tuổi 30, trầm lắng và đầy nỗi sợ hãi. Những khớp gối cảm thấy cứng và không linh hoạt như trước (bạn bắt đầu suy nghĩ về việc bổ sung dầu cho khớp gối). Nhưng tuổi 30, không đáng sợ chút nào.
Đáng sợ nếu bạn nhận ra mình chưa ổn định về tài chính. Ở tuổi 30, bạn đã làm việc chăm chỉ trong một công ty nào đó, hoặc có thể bạn là chủ của một doanh nghiệp nhỏ. Nhưng nhìn chung, bạn phải đối mặt với núi hóa đơn. Nếu bạn chưa kết hôn, vẫn còn hy vọng, nhưng nếu đã có gia đình, áp lực sẽ càng tăng thêm. Chúng ta luôn ngưỡng mộ những người thành công ở mọi lứa tuổi, và thành công sớm càng giúp ích ở tuổi 30!
Đáng sợ nếu bạn nhận ra mình vẫn chưa có mối quan hệ. Tuổi 30, với tình yêu làm cho người ta ngần ngại. Đàn ông vẫn còn cơ hội, nhưng phụ nữ 30, thì gặp nhiều khó khăn hơn. Áp lực từ mọi phía khiến họ thậm chí không dám bắt đầu. Nhưng có lẽ bây giờ, họ chỉ muốn trải qua tình yêu trong ảo mộng.
Đáng sợ nếu bạn nhận ra mình thiếu mục tiêu. 30 tuổi, với một công việc nhàn nhạt, khiến bạn cảm thấy mệt mỏi và hoang mang. Bạn tự hỏi, cuộc đời còn lại sẽ đi về đâu và ý nghĩa của bạn là gì? Những câu hỏi này thường là những vấn đề mà các nhà tâm lý học nghe thấy nhiều nhất từ bệnh nhân của họ.
Đáng sợ nếu bạn nhận ra cơ thể đang bắt đầu 'xếp hàng'. Tế bào mệt mỏi không còn được tái tạo nhanh chóng như trước, cơ xương khớp cũng yếu đuối hơn. Những vết nhăn và vết thương cũng lâu lành hơn. Tuổi 30 không còn trẻ trung nhưng cũng chưa già nua.
Nhưng đợi chờ...
30 tuổi, cũng có những niềm đẹp!
Đó là thời kỳ mà con người bắt đầu làm mới bản thân sau những biến cố cuộc đời. Đó là lúc ta mơ ước về những nơi an yên hơn là những rối loạn vật chất. Ở tuổi 30, ta chọn cho mình những sở thích nhẹ nhàng hơn, xa xỉ hơn so với việc theo đuổi các idol. Ta tập trung vào sự phát triển nội tâm, sâu sắc hơn và ưa chuộng kết nối hơn là giao tiếp thông thường. Lúc này, ta đã trải qua đủ để nhận biết sự chân thành, nhận biết con đường bên cạnh những gian nan và mưu mô.
Nghĩ về tuổi 30 từ khi bạn 20, để không có bất kỳ sự hoang mang nào về tuổi 30.
Thế giới này như vậy, ít ai có thể chờ đợi được người mình mong muốn.
5. Các vai diễn
Cuộc sống không phải là một trò chơi diễn xuất, bạn không cần phải giả vờ. Nhưng ai mà không có lúc phải thể hiện một bản sao của bản thân?
Tôi tin rằng chúng ta đều có nhiều mặt. Ở nhà, chúng ta khác khi ở trường, với bạn bè, và khi một mình. Đó không phải là tâm thần phân liệt, chỉ là phản ứng đa dạng trước các môi trường khác nhau.
Vậy người bị gán nhãn là 'diễn' sẽ như thế nào? Họ sẽ bị đánh giá là không đúng với bản chất, dù có hay không ai hiểu rõ bản chất đó là gì. Đó có thể là người độc đoán nhưng thường tỏ ra thân thiện, hay ghen tuông nhưng lại giả vờ bất cần.
Một người bạn của tôi kể vui rằng họ đã gặp nhiều người nổi tiếng trên mạng, nhưng họ không giống như họ diễn trên video. Đó là sự chênh vênh giữa thế giới thực và ảo.
Nhiều người trẻ ngượng mặt khi gặp những người nổi tiếng trên mạng có thái độ thiếu văn hóa. Nhưng đôi khi, họ chỉ là những người bình thường với cuộc sống ngoài đời.
Ai cũng muốn được là chính mình. Nhưng trong thực tế, chúng ta phải đảm đương nhiều vai diễn. Sẽ không ai hoàn hảo như họ tỏ ra, hãy nhớ điều đó!
6. Tốt hơn là giữ lại
Có những người cảm thấy bị ép buộc khi phải cho đi, họ phải đấu tranh giữa lợi ích cá nhân và lợi ích của người khác, không biết liệu họ có mất đi hoặc không có lợi nhiều khi cho đi.
Như một người đã từng dạy dỗ một người khác dưới mình, nhưng lại khôn ngoan giữ lại những kinh nghiệm của mình. Như một người đã từng cho tiền cho người ăn xin, nhưng vẫn tự hỏi liệu họ đã rơi vào tình huống nào không? Liệu số tiền của họ có bị lợi dụng hay không? Như một người được coi là bạn thân, cùng nhau ăn nhưng lại cẩn thận tính toán từng đồng, ai đã tiếp xúc với món nào, nghĩa là phải chia tiền cho món đó, ai đến sau, ai ăn nhiều ai ăn ít...
Thực ra, việc cho đi là tốt, nhưng thái độ trong quá trình đó quan trọng hơn nhiều. Không phải tất cả mọi người đều cần sự cho đi của bạn, họ có quyền từ chối, nếu họ cảm thấy việc nhận ân huệ của bạn sẽ làm họ tổn thương hơn. Vì vậy khi quyết định cho đi, hãy quên đi sự cân nhắc lợi ích và thiệt hại, chỉ cần đơn giản là trao tặng mà không mong đợi đáp lại. Và nếu trong quá trình đó, trong tâm trí chúng ta có những lo lắng, hối tiếc và mong đợi, thì có lẽ tốt hơn là giữ lại và sử dụng cho riêng mình, không cần phải mệt mỏi thêm!
Hãy giữ lại tất cả và sử dụng chúng, không cần phải cho đi thêm, bởi việc đó chỉ làm bạn mệt mỏi hơn!
Xem xét chi tiết bởi: Ngô Yến - MyBook
Ảnh: Ngô Yến