Trong 'Tôi Là Con Mèo', Natsume Soeki mô tả một thế giới vật chất châm biếm ở Nhật bằng cái nhìn của loài mèo. Tác phẩm ngay từ đầu đã thu hút người đọc khi chú mèo - nhân vật chính - kể về sự gặp gỡ đầu tiên với con người và nhìn thấy vô vàn tầng lớp xã hội khác nhau. Natsume Soeki sắc bén và trào phúng khi đào sâu vào suy nghĩ của chú mèo, tạo ra một bức tranh lạnh lùng và tinh tế về xã hội.
'Tôi Là Con Mèo' là tác phẩm đầu tiên của Natsume Soeki, kể về cuộc sống qua con mắt của một con mèo sống trong nhà thầy giáo dạy trung học. Tác giả mô tả tranh trào phúng về tầng lớp trí thức Nhật thời Minh Trị. Độc giả dễ nhận ra sự tẻ nhạt và kệch cỡm trong lối sống, học thuật của nhân vật.
Chương 1
Tôi là con mèo. Tôi chưa có tên.
Tôi không biết mình được sinh ra ở đâu. Chỉ nhớ rằng tôi đã kêu 'meo meo' ở một nơi ẩm ướt và tối tăm. Ở đó, lần đầu tiên tôi thấy một con vật được gọi là 'người'. Người này thỉnh thoảng còn bắt chúng tôi nấu xáo. Nhưng hồi đó tôi chẳng nghĩ gì cả. Khi bị cầm nâng lên, tôi thấy bủn rủn cả người. Lúc đó tôi mới bắt đầu nhìn vào cái gọi là 'con người'. Cái mặt của hắn làm tôi ấn tượng nhất.
[...] Khi tỉnh lại, không thấy gã học sinh. Mọi người đều không còn. Cố gắng trườn lên thì thấy rất đau. Tôi bò qua bãi cỏ và thấy một đầm. Ngồi trước đầm suy nghĩ. Khi kêu, không ai đến. Gió thổi và mặt trời sắp lặn. Tôi đói và không thể kêu nữa. Đành bò đi tìm đồ ăn.
Tôi chui qua lỗ thủng của hàng rào tre vào một ngôi nhà. Nếu không, tôi đã chết đói. Bước vào nhà, không biết mình sẽ làm gì. Đói và lạnh. Thế là bò đến nơi sáng và ấm. Tại đây, tôi gặp nhiều 'con người' khác. Một người nấu bếp thô bạo hơn gã học sinh.
Chui vào nhà, không biết phải làm gì. Đói, lạnh, và trời tối. Người nấu bếp đánh tôi ra. Tôi cố gắng vào bếp, nhưng bị đánh ra. Tôi cảm thấy căm ghét người nấu bếp ấy.
Thức đêm và cố gắng vào bếp. Có lần trộm cá trích của mụ nấu bếp để trả thù. từ đó, căm ghét giảm.
Khi tôi bị ném ra lần cuối, người chủ nhà xuất hiện và hỏi xem có chuyện gì ồn ào. Người hầu gái mách rằng tôi cứ bò vào bếp và hắn bỏ sách bơi trong đó. Người chủ chỉ nói để tôi ở trong nhà. Ông ta là một người học giả, nhưng thường ở trong phòng sách.
Ông ta đau dạ dày, nhưng ăn rất nhiều. Sau khi ăn, ông ta uống men tiêu hóa và đọc sách. Đó là thói quen hàng đêm của ông ta.
Tôi bắt đầu vận động. Những người lạnh lùng luôn phỉ báng, nhưng thực ra họ chẳng biết gì về việc vận động.
Tôi mới một tuổi, không biết về thế giới hồi đó.
Một năm tuổi của mèo tương đương với mười năm của người. Dù tuổi thọ của chúng tôi ngắn hơn nhiều, nhưng trong thời gian ngắn đó, một con mèo phát triển rất toàn diện.
Con người từ lâu đã biết về tác dụng của thể dục và tắm biển. Điều này không phải là một phát minh mới lạ.
Tắm biển là một vị thuốc vì trong biển không có cá nào mắc bệnh. Sự 'vãng sinh' của cá được gọi là 'lên'.