
Khi còn trẻ, ta thường tự trách mình về nhiều điều, đặc biệt là trong tình yêu. Dù chia tay, cuộc sống vẫn tiếp tục và chúng ta phải tiến lên. Hãy sống mạnh mẽ hơn từng ngày. “Quá Trẻ Để Chết” của Đinh Hằng mở ra góc nhìn mới về tình yêu và cuộc sống.
“Dành cho người từng là tình yêu của em,
Cảm ơn anh đã rời bỏ em. Nếu không, em có thể phải sống trong cô đơn mãi một thời gian để nhận ra sự thật. Em đã chìm đắm trong tình yêu mù mịt, không biết rằng chỉ có một mình em cố gắng đối diện với những khó khăn. Cảm ơn anh vì đã ra đi trước khi chúng ta bắt đầu một giai đoạn mới. Nếu không, em sẽ không biết mình có thể mạnh mẽ đến vậy khi đối mặt với những thử thách. Em không nhảy xuống vực tự tử, mà là vươn lên từ đó, không có anh.
Cảm ơn anh vì đã từng là tình yêu của em,
Xin cảm ơn anh vì đã dạy cho em bài học quý giá, một bài học mà suốt hai mươi lăm năm qua, em không nhận ra: rằng nếu không biết yêu chính bản thân mình, thì ngay cả người em yêu thương nhất cũng không thể yêu em. Từ 'hy sinh' có vẻ cao cả, nhưng sự thật là không ai có thể yêu một người không biết yêu chính bản thân mình, không quan tâm đến chính mình. Hiện tại, em sống một cuộc sống tươi đẹp hơn bao giờ hết. Em yêu chính bản thân mình hơn, chăm sóc tâm trạng của mình, làm những điều mà em thích và mong đợi mọi điều tốt đẹp mà cuộc sống mang lại, không hối tiếc.
Em xin cảm ơn anh vì đã rời bỏ em. Khi ở lại một mình, em nhận ra sự quan trọng của mẹ và những người bạn yêu thương em đến đâu. Họ không bỏ rơi em. Họ luôn ở bên em, dù em đi đến đâu và làm gì đi nữa.
Cảm ơn anh, chúng ta đã lãng phí gần năm năm rưỡi cuộc đời với nhau. Em tự hỏi nếu chúng ta phải mất thêm mười, hay hai mươi năm nữa, sáng mai thức dậy trên giường và hai chúng ta chỉ còn là những người lạ lẫm, không phải là vợ chồng đã có những đứa con. Lúc đó, bi kịch của chúng ta sẽ nặng nề hơn gấp nhiều lần.
Những lời nói lạnh lùng và đau lòng của anh đã làm tổn thương em đến tận xương tuỷ. Nhưng em vẫn cảm ơn anh vì tất cả. Giữa cảnh đau buồn, em vẫn nhớ những kỷ niệm đẹp nhất chúng ta đã có. Em sống với những kỷ niệm ngọt ngào đó, và những kỷ niệm ấy tạo nên cuộc đời của em. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta nhớ về nhau mà không cần phải buồn rầu, phải không anh?
Và vì anh để lại vết thương không thể lành trong tâm hồn em, nên em cảm ơn anh vì một ngày nào đó, một người đàn ông khác sẽ đến và làm dịu trái tim tan nát của em bằng cách dịu dàng nhất có thể. Khi đó, em mới nhận ra rằng mình xứng đáng được ai đó trân trọng, chấp nhận con người của mình như thế nào. Em tin rằng người đó vẫn đang chờ đợi em ở nơi nào đó, và em chỉ cần đi qua những thử thách để tìm đến người ấy.
Xin cảm ơn anh vì tất cả những khoảnh khắc chúng ta đã dành cùng nhau trong cuộc đời. Em đã đi cùng anh đủ xa để không bao giờ coi anh như người lạ. Em đã yêu anh đủ nhiều để không bao giờ coi thường những gì chúng ta đã có. Ngay cả khi chúng ta phải đi theo hai hướng khác nhau của cuộc đời, em vẫn sẽ trân trọng tình yêu này hết mức có thể, vì với em, những điều tốt đẹp chúng ta đã có xứng đáng hơn nhiều so với một cái kết buồn.
Tình yêu mà em dành cho anh, có lẽ trong suốt cuộc đời này sẽ không có ai được hưởng lợi từ tình cảm sâu đậm như vậy từ em. Nhưng tất cả những cảm xúc còn sót lại trong tim, em sẽ dành cho bản thân mình. Em yêu anh đến đâu, thì em sẽ yêu bản thân mình, yêu cuộc sống của mình và tự do của mình ngay cả khi chia tay. Vì với ai, em chỉ có thể yêu một lần, và đó sẽ là lần đầu tiên và duy nhất.
Em thực sự mong anh sẽ sống hạnh phúc, sống tốt, và em cầu mong anh sẽ tìm được người yêu anh hơn em đã từng yêu. Vì em sẽ thấy hạnh phúc khi biết anh hạnh phúc với cuộc sống của mình.
Tôi tin rằng ngoài kia, giữa hàng tỉ con người trên trái đất này, nỗi đau là điều thực sự và mà ai trong chúng ta đều đã trải qua ít nhất một lần. Hơn ai hết, chúng ta biết rằng một ngày nào đó nỗi đau đó sẽ nhẹ nhàng tan đi như cơn gió lướt qua cửa sổ vào một buổi sáng tinh sương. Nhưng hơn cả mọi người, chúng ta chỉ không biết chuyện tinh sương đó sẽ đến bao giờ.
[…]
Tôi luôn biết ơn mọi thời gian đã trôi qua trong cuộc đời. Tôi tôn trọng và biết ơn quá khứ. Vì mỗi khoảnh khắc quá khứ đã xây dựng nên con đường tôi đang đi hôm nay. Tôi cũng biết ơn tất cả những người đã đến và đi, dù họ mang đến những đau thương hay làm cuộc sống của tôi tốt đẹp hơn. Và tôi hiểu rằng, tôi không bao giờ từ bỏ bản thân và cuộc sống của mình. Tôi còn quá trẻ để từ bỏ, quá trẻ để không sống cuộc sống mà tôi mong muốn và tìm thấy người thực sự dành cho tôi.
Tôi không đổi thay hay từ bỏ bất cứ điều gì về tình yêu của tôi và anh. Mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ của nó, chỉ có một điều thay đổi, đó là tình yêu này. Bởi tôi biết rằng dù có xảy ra gì đi nữa, tình yêu và người đó đã từng tồn tại trong cuộc đời tôi. Và bây giờ, tôi có thể bình thản đối diện với mọi sự sắp đặt của số phận.
Tôi tin rằng cuộc sống là công bằng, và thời gian không làm thay đổi điều đó. Thời gian cũng không thể làm điều gì nếu tôi không muốn chữa lành vết thương của mình.
Và tôi yêu cách mình đã chọn sống theo trái tim mình. Dù trái tim tôi thường ngu ngốc và yếu đuối hơn lý trí nhiều. Tôi không thể từ bỏ linh hồn để sống bình yên và hạnh phúc như những người trong 'tận cùng thế giới' của Haruki Murakami. Tôi chấp nhận tổn thương để biết yêu mình hơn, chấp nhận từ bỏ để tiến về phía trước, và chấp nhận cô đơn để biết giá trị của hạnh phúc sẽ đến sau này. Vì vậy, tôi yêu những gì tôi đã, đang và sẽ làm, yêu cuộc sống của mình, và yêu bản thân mình. Và tôi yêu cả tuổi trẻ này quá nhiều.