Sử thi Ra-ma-ya-na là một trong hai tác phẩm sử thi nổi tiếng của Ấn Độ. Trong chương trình Ngữ văn lớp 10, học sinh sẽ được tìm hiểu về đoạn trích về Ra-ma bị buộc tội.
Mytour sẽ giới thiệu một số điểm về đoạn trích về Ra-ma bị buộc tội, mời bạn tham khảo chi tiết dưới đây.
I. Thể loại
Sử thi là dạng văn bản dân gian kể về những sự kiện quan trọng trong lịch sử cổ đại, thường được viết bằng ngôn ngữ hùng hậu, sử dụng vần và nhịp để tạo nên những hình tượng nghệ thuật hoành tráng.
I. Tác phẩm
1. Xuất xứ
- Trích từ sử thi 'Ra-ma-ya-na': 'Ra-ma buộc tội'.
- Sử thi 'Ra-ma-ya-na' là một trong hai tác phẩm sử thi nổi tiếng của Ấn Độ. Tác phẩm này bao gồm 24.000 câu thơ đôi (mỗi câu thơ đôi gồm 2 dòng thơ).
2. Tóm tắt
Sau khi đánh bại quỷ vương Ra-va-na và giải thoát Xi-ta, Ra-ma và vợ gặp nhau trở lại. Tuy nhiên, Ra-ma lại nghi ngờ danh dự của Xi-ta sau thời gian bị quỷ giữ. Ra-ma quyết định từ bỏ Xi-ta, và nàng phải chịu sự án đày của ngọn lửa. Chứng minh sự trong sạch của mình, Xi-ta được thần Lửa giải cứu và trả lại cho Ra-ma.
3. Bố cục
Bao gồm 2 phần:
- Phần 1. Từ đầu đến “Ra-va-na đâu có thể chịu đựng được lâu”: Lời buộc tội của Ra-ma.
- Phần 2. Phần còn lại: Lời thanh minh và hành động của Xi-ta.
4. Nội dung
Trong 'Ra-ma buộc tội', các nhân vật đối mặt với những thử thách khắc nghiệt, đòi hỏi họ phải đưa ra những quyết định dũng cảm, phản ánh sâu sắc bản chất con người. Ra-ma sẵn sàng chiến đấu và hy sinh vì danh dự và trách nhiệm của một vị anh hùng và vua mẫu mực. Xi-ta, như một người vợ hoàn hảo đáng của Ra-ma, cũng sẵn lòng đối mặt với lửa để chứng minh tình yêu và lòng trung kiên.
5. Nghệ thuật
Xây dựng nhân vật, ngôn ngữ đối thoại, và sử dụng kỹ thuật sử thi...
Ra-ma buộc tội
Nghe đọc Ra-ma buộc tội:
Gia-na-ki khiêm nhường trước Ra-ma. Ra-ma nói: “Hỡi phu nhân cao quý! Ta đã đánh bại kẻ thù và trả thù cho sự lăng nhục. Ngày hôm nay, mọi người đã chứng kiến tài nghệ của ta và ta đã hoàn thành lời hứa của mình. Người đẹp Xi-ta đã trải qua những khó khăn, nhưng ta đã giải thoát nàng và không còn gì vướng bận ta. Người Ha-nu-man đã thành công vượt biển và đốt phá Lan-ka. Vi-phi-sa-na đã tỏ ra thông minh và quyết tâm. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Nghe lời đó, Gia-na-ki rơi nước mắt. Nhìn Ra-ma và Xi-ta, chàng đau lòng nhưng vẫn giữ bản tính kiêng nhẫn. Chàng nói với mọi người: “Ta đã tiêu diệt kẻ thù vì danh dự và nhân phẩm, như đại sĩ A-ga-xti-a đã làm. Ta không còn nghi ngờ về tình yêu của nàng, nhưng ta không thể chấp nhận việc nàng sống với một kẻ khác. Ta từ chối nàng vì uy tín và danh dự của gia đình.”
Ra-ma tiếp tục: “Nay mục đích của ta đã hoàn thành, ta không cần nàng nữa. Nàng có thể đi bất cứ nơi nào nàng muốn. Ta sẽ không ưng có nàng nữa. Nàng có thể đi theo Lắc-ma-na, Bha-ra-ta, Xa-tru-na, hoặc cùng Vi-phi-sa-na...
Nay mục đích cứu nàng đã đạt được rồi, ta không cần đến nàng nữa. Nàng muốn đi đâu tuỳ ý. Hỡi phu nhân cao quý! Ta nói rõ cho nàng hay, chẳng chút quanh co, ngập ngừng: nàng có thể để tâm đến Lắc-ma-na, Bha-ra-ta, Xa-tru-na, Xu-gri-va, hoặc nàng có thể đi theo Vi-phi-sa-na cũng được...
Gặp nàng xinh đẹp, Ra-va-na không thể kiềm chế nổi sự hạnh phúc.”
Nghe lời tức giận của Ra-ma, Gia-na-ki đau đớn đến nghẹt thở, như cây leo bị vòi voi nghiền nát. Nghe lời buộc tội chưa từng nghe, Gia-na-ki xấu hổ đến phát điên. Muốn tự làm cách tử, nàng muốn chôn vùi hình hài của mình. Mỗi từ Ra-ma nói đâm thẳng vào tim nàng như mũi tên. Nước mắt rơi như suối. Lau nước mắt bằng tà áo, nàng nói với giọng nức nở: “Tại sao chàng lại dùng lời lẽ như vậy với em, như một kẻ thấp hèn mắng mỏ một người phụ nữ thấp hèn? Em không phải người như chàng nghĩ! Em hãy tin vào danh dự của em. Ra-va-na đã đụng chạm vào em khi em bất tỉnh, em làm sao có thể tránh được? Đó không phải lỗi của em, mà là số phận của em, nhưng trái tim em, điều em kiểm soát, là của chàng.”
Em không làm được gì với thân thể của mình, khi nó phụ thuộc vào người khác, khi em hoàn toàn dưới quyền lực của hắn. Em còn gì là danh dự, nếu chàng không hiểu em qua tình yêu và tâm hồn của em. Khi chàng gửi Ha-nu-man đi, tại sao chàng không nói với em từ bỏ? Nếu như vậy, em đã tự kết liễu cuộc đời trước mặt chàng. Nếu vậy, chàng không phải mạo hiểm với bản thân và bạn bè của mình. Hỡi vị vua! Chàng nghĩ về em như một phụ nữ tầm thường, như một kẻ bị giận dữ chi phối. Tên em là Gia-na-ki, liên quan đến vị vua Gia-na-ka, không phải vì em sinh ra trong gia đình đó, chỉ có mẹ đất là mẹ của em. Chàng không thể suy xét đúng đắn, chàng không hiểu em. Chàng đã không nghĩ về việc cưới em khi trẻ. Tình yêu và lòng trung thành của em là vô ích!”
Gia-na-ki khóc. Nàng nói với Lắc-ma-na: “Em sẽ chết bằng lửa. Chồng em không hài lòng với em, đã ruồng bỏ em trước mặt mọi người. Giờ em sẽ từ bỏ thân thể này cho ngọn lửa.”
Tham khảo: Wikipedia
Cố kìm nén cơn giận, Lắc-ma-na nhìn Ra-ma và qua biểu hiện, hành động của người anh, Lắc-ma-na hiểu được tâm tư của anh. Chàng chuẩn bị một bếp lửa cho Xi-ta.
Trong số bạn bè, không ai dám phát biểu trước Ra-ma hoặc nhìn anh; anh lúc ấy đáng sợ như Chết vậy.
Ra-ma ngồi im lặng, nhìn xuống đất, Xi-ta đi quanh anh rồi bước vào lửa. Sau khi thờ lạy thần thánh, đấng Bra-ma, nàng thưa với thần Lửa A-nhi: “Nếu con đúng đắn với Ra-ma, xin thần hãy bảo vệ con. Ra-ma đã coi một phụ nữ trinh tiết như kẻ giả dối, nhưng nếu con trong sạch, xin thần A-nhi che chở cho con”.
Khi Gia-na-ki bước vào lửa, mọi người, từ già đến trẻ, đều đau lòng nhìn nàng. Trước mặt mọi người, người phụ nữ xinh đẹp đó đặt mình vào lửa. Các thần nhìn Gia-na-ki như một món lễ vật trong lễ tế sinh.
Nhìn thấy điều đó, giống như một thiên thần bị trục xuất từ thiên đình vì một lời nguyền, các phụ nữ khóc lóc thảm thiết. Cả Rắc-sa-xa và Va-na-ra đều kêu gào thảm thiết trước cảnh tượng đó.