Với tác phẩm Người cầm quyền khôi phục uy quyền, Huy-gô muốn truyền đạt thông điệp rằng trong những tình huống bất công và đau thương, con người chân chính vẫn có khả năng sử dụng ánh sáng của tình thương để đẩy lùi bóng tối của quyền lực và khơi dậy niềm tin vào tương lai.
Hôm nay, Mytour sẽ giới thiệu về tác giả V.Huy-gô cùng với đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền. Mời các bạn học sinh tham khảo nội dung chi tiết dưới đây.
Nhân vật trong câu chuyện có tên 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền'
Nghe bản đọc của tác phẩm 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' tại đường link sau:
Kể từ ngày ông thị trưởng giúp Phăng-tin thoát khỏi Gia-ve, cô không bao giờ gặp lại ông ấy. Tâm trí yếu đuối của cô không hiểu được gì, nhưng cô tin rằng ông ấy đến để bắt cô. Cô không thể chịu đựng được vẻ mặt kinh tởm đó, cô cảm thấy như sắp chết đi, che mặt và kêu lên với nỗi sợ hãi:
- Ông Ma-đơ-len, xin hãy cứu tôi!
Giăng Van-giăng – từ nay chúng ta sẽ không gọi ông bằng bất kỳ cái tên nào khác – đứng lên. Ông nói với Phăng-tin bằng giọng nhẹ nhàng và điềm tĩnh:
Đừng lo, không có gì đến mức phải lo lắng đâu.
Sau đó ông quay lại và nói với Gia-ve:
Tôi hiểu rồi, anh muốn nói gì.
Gia-ve đáp lại:
Hãy nhanh lên đi!
Trong cách hắn nói lên hai từ đó, có điều gì đó ám ảnh và điên cuồng. [...] Không còn là lời nói của con người mà là tiếng rống của thú dữ.
Hắn không theo cách thông thường. Hắn không mang theo mũ; hắn không rút ra tờ truy nã. Hắn coi Giăng Van-giăng như một đối thủ mà không thể dễ dàng bắt được, một con mồi kỳ lạ mà hắn đã nắm giữ được suốt năm năm mà không thể buông lỏng. Lần này không phải là khởi đầu mà là điểm kết thúc. Hắn chỉ lặng lẽ nói: Nhanh lên!
Hắn đứng yên tại một vị trí và nói; ánh mắt của hắn nhìn vào Giăng Van-giăng như một cái móc sắt, và với cái nhìn đó đã từng làm đau đớn vô số người.
Chính ánh mắt đó hai tháng trước đây Phăng-tin đã cảm nhận được nó đến tận sâu trong tâm hồn.
Khi nghe tiếng Gia-ve, Phăng-tin mở mắt. Nhưng ông thị trưởng vẫn đứng đó. Cô không còn sợ gì nữa.
Gia-ve bước vào giữa căn phòng và hét lên:
- Có đi không nào!
Người phụ nữ khốn khổ này nhìn xung quanh. Chẳng ai ngoài cô và ông thị trưởng. Vậy mà mày đối xử thô bỉ với ai? Chỉ với tôi thôi. Tôi run sợ.
Rồi cô nhìn thấy một sự kỳ lạ, ngay cả trong trạng thái sợ hãi nhất, cô cũng chưa từng trải qua điều tương tự.
Cô thấy tên điệp viên Gia-ve nắm lấy cổ áo của ông thị trưởng; cô thấy ông thị trưởng cúi đầu. Cô cảm giác như thế giới này đang sụp đổ.
Thực sự, Gia-ve đã nắm chặt cổ áo của Giăng Van-giăng.
- Ông thị trưởng ơi! Phăng-tin gào lên.
Gia-ve bật cười, cái cười đầy ghê tởm hiện ra với tất cả hai hàng răng.
- Ở đây, không còn cả ông thị trưởng nữa đâu!
Giăng Van-giăng không dám cố gắng giải thoát bàn tay của hắn nắm lấy cổ áo ông. Ông nói:
- Gia-ve...
Gia-ve ngắt lời ông:
- Xin gọi ta là ông thanh tra.
- Thưa ông, Giăng Van-giăng nói, tôi muốn nói riêng với ông điều này.
- Nói to lên! Nói to lên đi! Gia-ve đáp; ai muốn nói với ta thì phải nói to!
Giăng Van-giăng vẫn thì thầm:
- Ta xin ông một việc...
- Ta bảo mày phải nói lớn lên đấy.
- Nhưng điều này chỉ có ông nghe thấy thôi...
- Ta không cần điều đó! Ta không muốn nghe!
Giăng Van-giăng tiến gần và nói thầm với tốc độ nhanh:
- Xin ông cho thêm ba ngày! Ba ngày để tìm kiếm đứa con cho người phụ nữ đáng thương đó! Tôi sẽ chấp nhận mọi điều kiện. Nếu ông muốn, tôi có thể đi cùng.
- Mày đang đùa à! Gia-ve la lên. Ha ha! Tao không nghĩ mày lại ngốc đến thế! Mày xin tao thêm ba ngày để thoát hả! Mày nói là để tìm kiếm đứa con cho con nhục nhã kia! Ôi! Tốt lắm! Rất tốt đấy!
Phăng-tin run rẩy.
- Con tôi! Chị gào lên. Hãy đi tìm con tôi! Thì ra chưa đến lượt tôi! Bà xơ ơi! Hãy cho tôi biết con Cô-dét ở đâu. Tôi muốn con tôi! Ông Ma-đơ-len ơi! Ông thị trưởng ơi!
Giá vé tham quan:
- Bây giờ đến lượt này rồi! Thằng không biết xấu hổ này! Có một đám người hành nghề như thế, mà bọn tù sai vặt lại được đối xử như vua chúa! Nhưng từ nay, mọi thứ sẽ thay đổi! Đã đến lúc rồi đấy!
Anh nhìn Phăng-tin với ánh mắt nghi ngờ, sau đó bất ngờ nắm chặt cổ áo và ca-vát của Giăng Van-giăng, và nói:
- Tôi đã nói rồi, không có ông Ma-đơ-len, không có ông thị trưởng nào cả. Chỉ có một tên trộm, một tên cướp, một tên tù sai là Giăng Van-giăng! Tôi bắt được hắn đây! Chỉ có vậy thôi!
Phăng-tin đẩy mạnh hai bàn tay và cố sức đứng dậy, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy Giăng Van-giăng, nhìn Gia-ve, nhìn bà xơ, nhưng môi lại không thể nói ra điều gì, chỉ có tiếng rên vang lên từ sâu trong họng, răng cắn vào nhau kêu cọng cằm, cố gắng mở miệng ra nhưng không được, hai mắt mở to nhưng vẫn mờ ảo.
Phăng-tin đã ngừng thở.
Giăng Van-giăng đặt tay lên tay Gia-ve đang nắm lấy ông ta, như đặt tay lên tay một đứa trẻ và nói:
- Anh đã hạ sát người phụ nữ này.
- Đừng có nói nhiều! Gia-ve la lên mạnh mẽ. Tao không phải đến đây để nghe lý lẽ. Dừng mọi lời giải thích. Đội quân đang ở dưới nhà. Đi ngay, không thì tao buộc chặt tay lại!
Ở góc phòng có một chiếc giường sắt cũ đã xập xệ, dùng để các bà xơ nằm sau những đêm trực. Giăng Van-giăng tiến tới, nắm mạnh thanh giường cũ mục nát, công việc này đối với những cơ bắp như của ông ta không gì khó khăn, ông ta cầm cái thanh giường và nhìn Gia-ve một cách kiên quyết, Gia-ve lùi về phía cửa.
Giăng Van-giăng vẫn cầm thanh sắt, từ từ tiến lại gần giường của Phăng-tin. Khi đến gần, ông quay lại nói với Gia-ve, bằng một giọng cố ý:
- Tôi khuyên anh đừng làm phiền tôi lúc này.
Thực tế là Gia-ve rất hoảng sợ.
Hắn định đi gọi lính trực, nhưng lo sợ Giăng Van-giăng sẽ tận dụng cơ hội trốn thoát. Hắn buộc phải dừng lại, tay nắm chặt đầu súng, lưng tựa vào khung cửa, mắt không rời khỏi Giăng Van-giăng.
Hắn định đi gọi lính trực, nhưng lo sợ Giăng Van-giăng sẽ tận dụng cơ hội trốn thoát. Hắn buộc phải dừng lại, tay nắm chặt đầu súng, lưng tựa vào khung cửa, mắt không rời khỏi Giăng Van-giăng.
Giăng Van-giăng nhẹ nhàng đặt tay lên thành giường, đỡ lấy trán Phăng-tin, nhìn ông nằm im lìm. Ông ngồi đó, hồn nhiên, không bận tâm về điều gì nữa trên thế gian. Trên khuôn mặt và dáng vẻ của ông, hiện lên nỗi đau đớn không thể diễn tả. Sau một thời gian ngắn ngủi, ông mới cúi xuống gần và thì thầm bên tai Phăng-tin.
Người ta nói gì với chị? Người đàn ông đã bị bỏ rơi đó có thể nói gì với người phụ nữ đã qua đời? Những lời đó có ý nghĩa gì? Chẳng ai trên thế gian này có thể nghe được. Người đã khuất có nghe được không? Có những cảm xúc, có thể là sự thật cao cả. Điều mà không ai nghi ngờ là bà xơ Xem-pli-xơ, người duy nhất chứng kiến cảnh đó, thường kể lại lúc Giăng Van-giăng thì thầm bên tai Phăng-tin bà thấy một nụ cười không thể diễn tả nổi trên đôi môi nhợt nhạt và trong đôi mắt xa xăm, đầy ngạc nhiên của chị khi bước vào cõi chết.
Giăng Van-giăng nhẹ nhàng nâng đầu Phăng-tin lên, đặt lên gối như một người mẹ sửa sang cho con. Ông thắt lại dây rút cổ áo cho chị, vén gọn tóc vào trong chiếc mũ vải. Sau đó, ông vỗ nhẹ vào mắt chị.
Lúc đó, khuôn mặt của Phăng-tin tỏa sáng một cách lạ thường.
Chết không phải là kết thúc, mà là bước vào ánh sáng vĩ đại.
Bàn tay của Phăng-tin buông ra ngoài giường. Giăng Van-giăng quỳ xuống trước bàn tay ấy, nhẹ nhàng nâng lên và đặt một nụ hôn lên đó.
Sau đó, ông đứng dậy, quay lại phía Gia-ve và nói:
- Bây giờ, tôi là của anh.
I. Một số điều về tác giả V. Hu-gô
- Vích-to Huy-gô (1802 - 1885) là một thiên tài nổi tiếng từ thế kỉ XIX cho đến nay.
- Trong thời thơ ấu, Huy-gô đã phải chịu đựng những mâu thuẫn trong gia đình của mình.
- Với trí tuệ và tài năng đặc biệt của một cậu bé được coi là thiên tài, Huy-gô đã khai thác những tài liệu quý báu cùng sự hướng dẫn thông minh của mẹ, cũng như sự ấn tượng mạnh mẽ từ cuộc hành trình gian nan theo cha đi từ nơi này đến nơi khác trong quân đội.
- Suốt từ tuổi trẻ đến khi qua đời, sự nghiệp sáng tác của Huy-gô luôn gắn liền với thế kỉ XIX - một thời kỳ đầy biến động cách mạng.
- Ông là một nhà hoạt động xã hội và chính trị có ảnh hưởng sâu rộng đến nhân vật và xu hướng tiến bộ của thời đại.
- Một số tác phẩm nổi tiếng của ông:
- Tiểu thuyết: Nhà thờ Đức Bà Paris (1831), Người đàn ông bất hạnh (1862), Chín mươi ba (1874)...
- Thơ: Lá rụng (1831), Tia sáng và bóng tối (1840), Trừng phạt (1853)...
- Năm 1985, vào dịp kỷ niệm một trăm năm ngày mất của ông, cả thế giới đã tổ chức lễ kỷ niệm về Huy-gô - Nhà văn vĩ đại của nhân loại.
II. Giới thiệu về Tiểu thuyết Người đàn ông bất hạnh
1. Lịch sử xuất bản
- Tiểu thuyết Người đàn ông bất hạnh là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất trong sự nghiệp văn học của Huy-gô. Tác phẩm được phân chia thành năm phần:
- Phần 1: Phăng-tin
- Phần 2: Cô-dét
- Phần 3: Ma-ri-uýt
- Phần 4: Tình ca phố Pơ-luy-mê và anh hùng ca phố Xanh Đơ-ni
- Phần 5: Giăng Van-giăng
- Đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền nằm ở cuối phần đầu tiên.
2. Sơ đồ
Bao gồm 3 phần:
- Phần 1. Từ đầu đến “Chị rùng mình”: Khi Giăng Van-giăng vẫn giữ quyền lực của một thị trưởng.
- Phần 2. Tiếp theo đến “Phăng-tin đã ngừng thở”: Sự thật về Giăng Van-giăng được tiết lộ.
- Phần 3. Phần còn lại: Giăng Van-giăng tái thiết lại quyền lực.
3. Tóm lược
Phăng-tin bị bắt bởi Gia-ve, nhưng nhờ có sự can thiệp của Giăng Van-giăng - lúc đó vẫn là thị trưởng Man-đơ-len, chị được giải thoát và chuyển đến bệnh xá. Với việc muốn giải cứu một nạn nhân bị bắt oan bởi Gia-ve, Giăng Van-giăng quyết định tự thú. Vì vậy, ông rời bỏ Phăng-tin khi chị vẫn chưa biết gì về kế hoạch này. Giăng Van-giăng phải khuất phục và yêu cầu Gia-ve cho ông ba ngày để tìm kiếm con gái của chị. Tuy nhiên, hắn không cho ông cơ hội đó. Nghe xong những lời đó, Phăng-tin đã tuyệt vọng và ngừng thở. Thấy sự tàn nhẫn của Gia-ve, Giăng Van-giăng tái thiết uy quyền khiến hắn run sợ. Ông gặp Phăng-tin lần cuối rồi đứng dậy quay về phía Gia-ve và nói: “Bây giờ tôi thuộc về anh.”
4. Nội dung
Thông qua câu chuyện đầy kịch tính với những biểu tượng tương phản, Huy-gô muốn truyền đạt thông điệp cho bạn đọc rằng trong những tình huống bất công và tuyệt vọng, con người chân chính vẫn có thể sử dụng ánh sáng của tình thương để đẩy lùi bóng tối của quyền lực và khơi dậy niềm hy vọng vào tương lai.
5. Nghệ thuật
Xây dựng nhân vật đối lập, mô tả tâm lý nhân vật...
III. Phân tích cấu trúc của Người cầm quyền khôi phục uy quyền
(1) Giới thiệu
Tổng quan và giới thiệu về đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền.
(2) Nội dung chính
a. Tính cách của Gia-ve
- Nghề nghiệp: là một viên cảnh sát - biểu tượng của công lý.
- Diện mạo:
- Khuôn mặt: “Gương mặt u ám”, gây ám ảnh đến mức khiến Phăng-tin chỉ cần nhìn thấy đã cảm thấy “rụng rời”...
- Giọng điệu: lạnh lùng, khôi hài với lời mạnh mẽ “Mau lên!”, “hung bạo và điên cuồng, không còn là tiếng người nói mà là tiếng rống của thú săn”.
- Ánh mắt như “một cái móc sắt”, “luôn sẵn sàng kéo đến bao nhiêu kẻ đang khốn khổ”.
- Nụ cười “đầy ác mộng, toàn bộ hai hàng răng được phơi ra”.
=> Vẻ bề ngoại giống như một con thú đói khát đã chờ đợi để tấn công con mồi của mình.
- Thái độ:
- Lạnh lùng, tàn nhẫn trước nỗi đau của Phăng-tin.
- Không có sự đồng cảm với cái chết của người phụ nữ đáng thương.
=> Gia-ve chứa đựng nội tâm của một linh hồn tàn bạo.
b. Nhân vật Giăng Van-giăng (Man-đơ-len)
- Quan điểm về Gia-ve:
- Trước khi Phăng-tin qua đời: nhẹ nhàng, biết điều, diễn đạt lịch thiệp nhằm che giấu sự thật về Cô-dét, về bản thân để cơ hội sống cho Phăng-tin.
- Sau khi Phăng-tin ra đi: thay đổi, khôi phục lại quyền lực bằng lời nói lạnh lùng và quyết định, kết tội Gia-ve “Anh đã giết chết người phụ nữ này rồi đó”, sẵn sàng đối đầu để từ biệt Phăng-tin bằng thái độ mạnh mẽ, không do dự khiến Gia-ve kinh hãi.
- Quan điểm về Phăng-tin:
- Trước khi qua đời: đã làm mọi cách, kể cả việc đầu hàng trước kẻ gián điệp Gia-ve chỉ để bảo vệ niềm tin và sự sống của Phăng-tin.
- Sau khi Phăng-tin từ giã: chống lại Gia-ve chỉ để được ở lại một lúc cuối cùng cùng cô, người đàn ông đó ân cần sử dụng tình thương, lòng nhân ái không biên giới để nhìn ngắm người phụ nữ đau khổ, thì thầm với cô những lời cuối cùng với nỗi đau xót xa vô hạn.
=> Giăng Van-giăng lúc này trở thành một người cứu rỗi với lòng từ bi và lòng nhân ái rộng lớn.
(3) Kết bài
Khẳng định sức mạnh và tinh thần nghệ thuật trong đoạn trích về người đứng đầu phục hồi quyền lực.