Một ngày đẹp trời vào tháng Tám năm ngoái, tôi trở về nhà như mọi khi. Không khí bỗng trở nên lặng lẽ khác thường. Những gì xảy ra sau đó cả đời tôi không thể quên. Bước vào nhà, chị tôi đang khóc nức nở. Chú tôi đã rời đi vào buổi sáng và không bao giờ trở về. Tự tử bằng sợi dây thừng. Trước khi ra đi, chú gửi lời nhắn về áp lực cuộc sống cho vợ và con cái, nhưng chỉ nhận lại câu trả lời: “Nhiều người khác còn khổ hơn chú kìa. Điều đó cũng không đáng lo ngại lắm. Sống tích cực đi”. Đọc thư sau này tôi mới biết chú mắc bệnh trầm cảm và cần một bờ vai để dựa vào, không phải là những lời khuyên trống rỗng hay sự so sánh không đáng có.
Tích Cực Độc Hại hay còn gọi là Sự Tích Cực Độc Hại là thuật ngữ chỉ một cách giả vờ hạnh phúc, vui vẻ và kiềm chế nỗi buồn bên trong. Trong một số trường hợp, Tích Cực Độc Hại là cách chúng ta tự tạo ra để che giấu sự không ổn định thực tế. Đôi khi nó còn là áp lực do những lời động viên lạc quan từ người khác mà ta không thể chịu đựng. Trong cuộc sống hàng ngày, ai cũng có thể trở thành nạn nhân của Tích Cực Độc Hại. Bạn bị bỏ rơi? “Sẽ qua thôi! Có nhiều người khác tốt hơn mà”. Bạn mắc bệnh nặng? “Hãy tưởng tượng điều tốt đẹp sẽ đến!”. Bị bạo hành? “Nhiều người bị nhưng vẫn sống sót! Đừng nản lòng”. Bạn chia tay người yêu và mất việc? Bạn nhận được lời khuyên: “Chuyện này không đáng buồn. Tôi còn gặp khó khăn nhiều hơn mà vẫn lạc quan đấy”. Điều này khiến bạn cảm thấy tự ti, yếu đuối hơn.
Trong trường hợp nghiêm trọng, khi một người đang trải qua trầm cảm và cầu cứu, nhưng chỉ nhận lại câu trả lời: “Nhiều người khác còn khổ hơn kìa”. Dần dần, họ cảm thấy nỗi đau của mình không đáng để quan tâm, có thể dẫn đến ý định tự tử. Sự tích cực độc hại khiến nhiều người trầm cảm cảm thấy bị lạc quan áp đặt, mất lòng tin vào việc chia sẻ nỗi đau của mình với người khác. Họ cảm thấy cô đơn, mất hướng, và dần dần hủy hoại bản thân hoặc chấm dứt cuộc sống của mình. Tôi từng trải qua cảm giác trầm cảm nhưng vẫn phải giả vờ cười trước mọi người. Tôi đã giữ mặt nạ vui vẻ đó trong hơn mười năm, giấu đi những vết thương vật lý và tâm lý của mình. Tôi phải đóng vai trò lạc quan quá nhiều đến mức tự mình cũng tin rằng mình là một người bình thường.
Tôi đã từng dũng cảm chia sẻ những cảm xúc đau khổ mà tôi phải chịu đựng, nhưng một số người cho rằng tôi yếu đuối, một số lại nói rằng họ khổ hơn mà vẫn vượt qua và ép tôi phải lạc quan trong mọi tình huống. Vì vậy, mỗi khi gặp chuyện buồn, tôi không dám chia sẻ với ai để không trở thành gánh nặng cho họ. Đôi khi, tôi tìm đến cách tự làm tổn thương để cảm nhận sự sống. Đó chính là sự tích cực độc hại.
Nhà văn, triết gia nổi tiếng người Pháp Jean d’Ormesson đã từng nói: “Cuộc sống không chỉ là thung lũng đầy nước mắt mà còn là thung lũng hoa hồng.” Mọi khoảnh khắc trong cuộc sống của chúng ta đều quan trọng. Dù là niềm vui hay nỗi đau, chúng ta đều có quyền thể hiện. Mỗi người chúng ta đều phải đối mặt với những thất bại và mất mát. Điều này không có nghĩa là chúng ta không được buồn, không được khóc. Cuộc sống không chỉ toàn niềm vui, bởi khi đó chúng ta sẽ không có lý do để tiến lên. Điều quan trọng là nhận thức và chấp nhận mọi cảm xúc, từ đó tìm cách giải quyết vấn đề và hướng đến sự lạc quan, hạnh phúc thực sự. Sự tích cực độc hại lại khiến chúng ta sợ hãi, xấu hổ vì những cảm xúc thật của bản thân. Nếu cuộc sống là một cây cối, niềm vui là cành nhánh vươn lên bầu trời, còn nỗi buồn là bộ rễ đâm sâu vào lòng đất. Cả hai đều quan trọng và cần thiết.
Hãy tưởng tượng một thế giới mà mọi người đều được phép chia sẻ cảm xúc, không phải giấu giếm nỗi buồn trong lòng. Trong bộ phim ngắn “Những Chiếc Búp Bê của Tâm Hồn”, nhân vật chính Eri mang trên mình nụ cười giả tạo, che giấu đi sự đau khổ bên trong. Chúng ta cũng thường tự tạo ra những vỏ bọc để che giấu cảm xúc thật của mình, nhưng cuối cùng, chúng ta chỉ cần là chính mình. Eri cuối cùng đã quyết định vứt bỏ lớp vỏ giả tạo đó để sống thật với bản thân. Chúng ta không nên phải giả dối như Eri. Khi chúng ta buồn, chúng ta cần có ai đó để chia sẻ. Tôi đã trải qua bao nhiêu đêm khóc, mong mỏi và lo sợ cho tương lai của mình. Người ta thường nói tôi phải mạnh mẽ, nhưng đôi khi, chỉ cần một lời động viên nhỏ cũng đủ để tôi bật lại. Tôi không thích cách họ chỉ trích tôi vì tôi cảm thấy buồn. Cuộc sống không phải lúc nào cũng mỉm cười và tôi không cần phải giả vờ khi cảm thấy không ổn.
Bài viết này là sự an ủi cho những ai từng phải đối mặt với những nỗi đau và khó khăn trong cuộc sống. Tôi hiểu cảm giác đó là như thế nào. Hãy ở lại với chúng tôi! Nếu bạn chưa từng trải qua những cảm xúc đó, hãy để những người xung quanh bạn biết rằng họ luôn ở đây để lắng nghe, để chia sẻ. Hãy để họ được bày tỏ sự đau đớn của mình. Hãy để những đứa trẻ kể về những lần họ bị tổn thương, để họ không cảm thấy cô đơn. Đừng để những người đang gặp khó khăn trở thành kẻ cô đơn. Thay vì nói “hãy vững vàng lên”, hãy hỏi “tôi có thể giúp gì cho bạn không?” “Có chuyện gì đang làm bạn lo lắng không?” “Dù tôi không hiểu hết về tình hình của bạn, nhưng tôi muốn ở đây và giúp bạn.” Bạn không cô đơn. Tôi sẽ luôn ở đây, sẵn sàng sát cánh cùng bạn.