Chàng hoàng tử nhỏ là một câu chuyện ngắn được sáng tác bởi một nhà văn đặc biệt. Tác giả của tác phẩm không phải là một nhà văn thông thường. Ông là một phi công có biệt danh quen thuộc trong hàng phi công là “thiếu tá Saint-Ex”.
Phong cách viết của ông là sự kết hợp nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Ông tập trung vào những điều nhỏ nhặt, giản dị mà trong cuộc sống hối hả ngày nay thường bị lãng quên. Ông là một tác giả hiếm hoi có những tác phẩm dành cho trẻ nhỏ nhưng lại mang ý nghĩa sâu sắc đối với người lớn. Trẻ nhỏ thích đọc tác phẩm của ông vì những nhân vật phiêu lưu đáng yêu, hấp dẫn. Người lớn thích đọc tác phẩm của ông vì chúng chứa đựng những bài học nhân sinh quý giá.
Ông sáng tác chàng hoàng tử nhỏ trong thời kỳ lưu vong, khi đất nước bị chiếm đóng, khi mà ông không được bay như mọi khi. Tại ngôi nhà The Bevin House ở Long Island, New York, Saint-Ex đã cống hiến ngày đêm để viết và minh họa cho tinh thần con trẻ này, với sự giúp đỡ của bánh kẹp trứng, gin, tonic, coca cola và thuốc lá.
Với những dòng văn dịu dàng vô tận, chàng hoàng tử nhỏ thật sự là một tác phẩm văn học vĩ đại chạm đến đáy lòng con người, nhắc nhở về một thế giới khô khan, tẻ nhạt, buồn tẻ, xa lạ và vô lý của người trưởng thành.
Chàng hoàng tử nhỏ đã quyết định rời xa để khám phá thế giới bên ngoài và tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống. Cuối cùng, cậu nhận ra suy nghĩ của mình thật non nớt và ngây thơ như bông hoa hồng của chính mình. Đồng thời, cậu cũng nhận ra những sự thật đáng tiếc của thế giới ấy.
1. Bắt Đầu Của Hành Trình
Chàng hoàng tử bé là chủ nhân của vương quốc nhỏ bé và dễ thương B612 - nơi mỗi ngày mặt trời lặn 43 lần, nơi có đóa hồng em yêu thương đến tận đáy lòng. Em thường cảm thấy lúng túng trước những lời nói không căn cứ của nàng hoặc cố gắng hết sức để làm nàng vui. Khi buồn, em thích nhìn mặt trời và trò chuyện với đóa hồng duy nhất của mình. Tuy nhiên, chàng hoàng tử thường cảm thấy mất hứng, cô đơn với cuộc sống hiện tại, khi mọi thứ diễn ra theo kiểu lặp đi lặp lại. Em luôn giữ trong lòng tấm hồn trong sáng của một đứa trẻ. Cuối cùng, em đã quyết định khám phá thế giới bên ngoài để tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
2. Những Thử Thách Tiếp Theo Trên Hành Trình:
Sau khi chia tay hành tinh nhỏ của mình, cậu bé đặt chân lên hành tinh 325. Ở đó, cậu gặp một vị vua hùng mạnh và tôn quý. Vị vua đã làm cho chàng hoàng tử bé nhận ra rằng người lớn thật kỳ lạ vì: “Khi họ tự nhận mình là vua, họ coi mọi người như dân tộc của họ”. Bởi vì không ai can thiệp hoặc nhắc nhở họ, họ tự coi mình cao quý hơn tất cả. Sự mơ hồ đó của vị vua khiến chàng hoàng tử bé không thể ở lại đó.
Hành tinh tiếp theo là nơi một người khoác lác cư ngụ. Người này khiến chàng hoàng tử bé nhận ra rằng người lớn thật sự kỳ lạ: “Những người khoác lác chỉ nghe thấy sự khen ngợi”. Hành động uống mừng lặp đi lặp lại đó của họ cũng không thể giữ chân chàng hoàng tử bé ở đó. Họ cũng có tính kiêu căng như vị vua, nhưng lại theo một cách lố bịch.
Hành tinh thứ ba có một người rượu chè cư trú. Người này khiến chàng hoàng tử bé nhận ra rằng người lớn rất khó hiểu: “Họ uống để quên đi nỗi hổ thẹn”. Họ sẵn lòng nhảy vào những thói quen xấu chỉ để thoả mãn hoặc quên đi sự khó khăn của cuộc sống. Mặt khác, họ cảm thấy xấu hổ về những lỗi lầm của mình nhưng vẫn tiếp tục làm một cách khó hiểu. Ban đầu chàng hoàng tử bé thương cảm cho người rượu chè nhưng sau đó cũng phải rời đi.
Hành tinh thứ 4 có một doanh nhân thành công. Nhà doanh nhân này khiến chàng hoàng tử bé suy nghĩ rằng người lớn hoàn toàn kỳ lạ vì họ tự cho rằng họ thống trị mọi thứ mà không đóng góp gì hữu ích. Họ chỉ loay hoay trong công việc mà không quan tâm đến những thứ xung quanh. Đầu óc họ đầy số liệu và họ thích điều đó. Nhưng cuối cùng, doanh nhân đã trở nên nản lòng trước những suy nghĩ mạnh mẽ nhưng cứng nhắc của chàng hoàng tử bé.
Hành tinh thứ 5 rất nhỏ, nơi một người liên tục bật tắt đèn. Người này khiến chàng hoàng tử bé 'ngưỡng mộ' vì trách nhiệm và cố gắng trong công việc. Mặc dù ông ấy không hứng thú với công việc gian khổ này, nhưng mỗi lần bật tắt đèn, ông ấy vẫn không than trách. Chàng hoàng tử bé nhận thấy rằng ít nhất ông ấy làm việc có ích hơn so với những người khác, nhưng ông ta vẫn kì lạ.
'Tiến sĩ giấy', không, nhà địa lý trên hành tinh thứ 6 đã cho chàng hoàng tử thấy rằng con người thường chỉ học thuộc lòng, học qua sách vở mà không bao giờ ra ngoài khám phá thế giới. Vì vậy, họ chỉ tin vào những gì họ nghe từ người khác mà không có ý kiến riêng và trải nghiệm bằng cách thực hành, trải nghiệm,...
Và cuối cùng, hành tinh thứ 7 là Trái Đất. Mọi thứ ở đây khiến đôi mắt của chàng hoàng tử bé mở to với sự vội vã của cuộc sống, sự khó hiểu của người lớn. Trái Đất - nơi những người yếu đuối và ngây ngô như chàng hoàng tử bé không thể tồn tại. Em đã rơi nước mắt khi biết rằng mình không có gì to tát và bông hồng của mình cũng giống như bông hoa khác.
'Cậu thật nhỏ bé và ngây thơ. Cậu không thể ở lại đây nữa. Trái Đất - nơi tập trung mọi loại người lớn, họ tính toán và thậm chí là vô tình. Họ sẽ không bao giờ lắng nghe cậu. Vậy nên cậu phải rời đi, tớ sẽ giúp cậu trở về hành tinh B612 - nơi cậu thuộc về', đó là những lời tớ muốn nói với Hoàng tử bé.
3. Kết Thúc Cuộc Hành Trình
“Anh khiến tôi động lòng thương cảm, anh thật yếu đuối, trên hành tinh này đầy bằng đá hoa cương. Tôi có thể giúp đỡ anh một ngày nào đó nếu anh nhớ đến tinh thần của mình. Tôi có thể...”. Đây là lời ngậm ngùi của chú rắn trước khi cắn Hoàng tử nhỏ. Rắn không muốn Hoàng tử ra đi, cũng không muốn Hoàng tử ở lại vì lo sợ thế giới người lớn sẽ làm ô nhiễm tinh thần của Hoàng tử. Nhưng may mắn thay, trong cuộc hành trình đến Trái Đất, Hoàng tử bé đã gặp “người tôi” của mình, người phi công (có lẽ là tác giả) trên sa mạc. Nhờ vậy, không chỉ Hoàng tử có được bức tranh con cừu, mà “tôi” cũng có một người bạn nhỏ giúp tôi thấu hiểu nhiều điều trong cuộc sống.
Và cả chú cáo cũng giúp Hoàng tử nhận ra rằng bông hoa hồng của em là duy nhất trên thế gian, không giống những bông hoa khác trong vườn kia.
Trước khi ra đi, Hoàng tử bé đã nói với người phi công rằng phải có trách nhiệm với những gì thuộc về mình, rằng phải luôn nhớ quê hương của mình dù nó bị lãng quên trong vô vàn thứ khác.
Hoàng tử bé kết thúc cuộc hành trình của mình một cách nhẹ nhàng. Anh ta chắc chắn sẽ quay trở về hành tinh B612 - nơi mà anh thật sự thuộc về. Theo dõi mỗi bước đi của anh, tôi học được Bốn bài học cơ bản:
Thứ nhất, hãy nhìn vào thế giới bằng trái tim. Mắt chỉ nhìn thấy bề ngoài của thế giới, vì vậy hãy cảm nhận sâu sắc thế giới bằng trái tim.
Thứ hai, hãy luôn cố gắng hết mình trong mọi việc. Sự sáng tạo của một nhà văn xuất phát từ tai nạn máy bay của ông trên sa mạc. Vượt qua mọi khó khăn và nỗ lực, ông đã sống sót và trở về.
Thứ ba, hãy sống trách nhiệm với những mối quan hệ trong cuộc sống. Tình yêu của Hoàng tử bé dành cho bông hồng chưa đủ lớn để khiến cậu từ bỏ giấc mơ phiêu lưu. Cậu đã bỏ lại đóa hoa để theo đuổi những ước mơ của mình, khiến đóa hoa rơi nước mắt. Không chỉ đối với đóa hoa mà cậu cũng phải có trách nhiệm với “bạn cáo” của mình, hứa rằng sẽ không quên đến bạn ấy.
Thứ tư, hãy trải nghiệm bản thân mà không chờ đợi ai đó dạy. Hoàng tử bé đã tự mình trải nghiệm và chiêm nghiệm cuộc sống. Nếu không có chuyến đi này, cậu vẫn sống một cuộc sống thanh thản như một “ông hoàng” trong “vương quốc” B612.
Hoàng tử bé đã trải qua nhiều biến đổi sau chuyến hành trình của mình. Cậu phiêu lưu không phải vì danh vọng hay sự giàu có, mà để tìm ra ý nghĩa của cuộc sống. Cậu trở nên chín chắn hơn, sống có trách nhiệm hơn. Nhưng trong cậu vẫn còn tồn tại một tâm hồn trong sáng, ngây thơ và dễ xúc động...
Hoàng tử bé không chỉ rời bỏ hành tinh B612 yêu thương của mình để khám phá thế giới bên ngoài, mà mục đích chính của cậu là tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống. Cuộc sống trên B612 đã trở nên nhàm chán đối với Hoàng tử, khi mọi thứ chỉ lặp đi lặp lại trên một hành tinh nhỏ bé. Vì thế, cậu quyết định ra đi khám phá.
Dù chuyến phiêu lưu đầu tiên và cũng là cuối cùng của cậu rất cô đơn. Như khi cậu hét lên với những dãy núi ở Trái Đất rằng mình rất cô đơn. Nhưng đáp lại, chỉ là tiếng “Tôi cũng cô đơn” của chính cậu. Không có ai sẵn lòng trò chuyện với cậu, thậm chí là những người trên những hành tinh trước đó. Càng khám phá, cậu càng hiểu ra những điều đáng buồn và dễ làm tổn thương những người yếu đuối như cậu.
Cuối cùng, khi đọc câu chuyện về Hoàng tử bé, ta không chỉ học được nhiều điều quý giá mà còn cảm nhận được sự dịu dàng nhưng buồn bã của tác giả. “Hãy nói với tôi rằng Hoàng tử đã trở về”. Đúng vậy! Cậu đã trở về, trở về sau một giấc mơ đẹp, trở về nơi những suy nghĩ, ước mơ ngây ngô tỏa sáng với những vì sao trên bầu trời...
Hoàng Tử Bé thật sự là một cuốn sách đặc biệt, với những bài học và suy nghĩ khác nhau dành cho mọi lứa tuổi, từ mọi góc nhìn khác nhau. Điều này đã xảy ra suốt một thế kỷ trước đây và sẽ tiếp tục xảy ra trong tương lai.
Qua câu chuyện, tác giả mơ ước về một thế giới đơn giản, nơi mà mọi người sống lương thiện, không rối rắm và phức tạp. Nơi mà tinh thần trong trẻ em được tự do bay cao, bay xa...