Từ những câu thơ mở đầu trong bài thơ “Đồng chí”, Chính Hữu đã phân tích những lý do tạo nên tình cảm đồng chí thân mật, sâu sắc giữa “anh” và “tôi” – giữa các chiến sĩ cách mạng.
Quê hương của anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi, nơi mà đất đai cứng cỏi, phải cày gặt từ sỏi đá.
Anh và tôi, hai người từ hai nơi xa lạ
Dù từng sống ở những phương trời khác nhau, chúng ta không hẹn gặp nhau
Cùng với súng ở bên cạnh, cùng nhau đối diện với nguy hiểm
Trong những đêm lạnh, chúng ta chia sẻ chiếc chăn để trở thành bạn tri kỷ
Đồng chí thân mến!
Thành ngữ 'nước mặn đồng chua' và hình ảnh 'đất cày lên sỏi đá', cùng với giọng điệu thủ thỉ tâm tình như chuyện kể, và kỹ thuật so sánh, tác giả thể hiện sự đoàn kết và gắn bó của những người cộng sự từ cùng một nền tảng và trải nghiệm. Họ đến từ nơi khác nhau, nhưng gặp nhau không phải do sự sắp đặt mà là do tình yêu quê hương và ý thức công dân. Trong môi trường quân đội, họ tìm thấy sự hiểu biết và niềm tin, và từ đó hình thành một mối quan hệ đồng chí đậm sâu. Họ chia sẻ gian khó và niềm vui, và trở thành những người bạn tri kỷ. Hai từ 'Đồng chí' kết thúc bài thơ với sự đặc biệt và ý nghĩa sâu sắc, như một điểm nhấn hoàn hảo cho tình cảm và sự gắn bó trong lòng người lính.