Mô tả của Lê Hữu Trác về phủ chúa thể hiện sự uy nghi và xa hoa của nó, từ vườn hoa thơm phức đến những bộ đồ lụa sáng bóng, những vật dụng xa hoa mà bình thường không thấy trong dân gian. Đặc biệt là cảnh ông kính phục và phục vụ cho “thế tử” Trịnh Cán, mặc dù Trịnh Cán chỉ mới 5-6 tuổi.
Để hiểu rõ mục đích của việc mô tả sự giàu có và hoa lệ của phủ chúa, chúng ta cần nhìn vào kết thúc của câu chuyện. Lê Hữu Trác viết về sự thay đổi đột ngột của vận mệnh, khi cuộc đời quý tộc bỗng chốc trở thành hoang vắng. Ông không phải ca ngợi giàu có mà muốn nêu bật sự phù phiếm của nó.
Việc mô tả chi tiết cũng là lời phê phán tinh tế đối với chúa Trịnh Sâm. Trịnh Sâm lên ngôi với những biểu hiện của quyền lực, nhưng những biểu hiện đó chỉ là sự vô nghĩa.
Trong đoạn trích này, tác giả mô tả một cảnh phủ chúa lộng lẫy nhưng ông Lê Hữu Trác không chú ý đến điều đó. Thay vào đó, ông chỉ nhìn qua và lại cúi đầu đi, thể hiện sự phản kháng với sự giàu có và quyền lực.
Tác giả phản ánh suy nghĩ của mình về sự ảnh hưởng của giàu sang và quyền lực đối với sức khỏe. Ông cho rằng việc sống xa hoa và quá mức là nguyên nhân gây bệnh tật, và ông tin vào cuộc sống bình thường và tự do hơn là sự giàu có.
Nhân cách cao đẹp của tác giả được thể hiện qua cuộc đấu tranh nội tâm của ông. Mặc dù ông có thể nhận được sự trọng dụng nếu chữa bệnh cho Trịnh Cán, nhưng ông quyết định giữ vững quan điểm của mình dù có thể không mang lại lợi ích cho bản thân.