blogradio.vn - Tôi đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi người thường nói về đêm như là một bóng tối. Nhưng đối với tôi, đêm luôn mang một màu trắng trong suốt, đôi khi lạnh lẽo và cô đơn.
Đêm nay có vẻ yên bình hơn những đêm khác mà tôi phải trực. Sau khi xem xong tập hồ sơ bệnh án cuối cùng, tôi đứng dậy làm vài động tác thể dục để giảm mệt. Một cơn buồn ngủ đột ngột tấn công khi nhớ ra rằng đã rất khuya. Tôi uống một ly nước để tỉnh táo và lập tức điện thoại reo lên.
Trước mắt tôi là một bệnh nhân lớn tuổi, vừa xuất viện cách đây ít ngày nhưng lại phải nhập viện lại. Tôi nhận ra sự nguy hiểm và khẩn cấp khi nghe con gái của bệnh nhân kể về tình hình của ông. Ông ấy đang ăn tối thì bất ngờ cảm thấy mệt ở tim, không thở được, và người nhà đã gọi xe cấp cứu.
Tôi không biết đã trực bao nhiêu đêm trong bệnh viện như vậy, nhưng mỗi lần trực đều là một đêm trắng. Có những đêm trực êm đềm, khi bệnh nhân ngủ yên và không có ca cấp cứu nào. Cũng có những đêm trực đầy giông bão, với liên tục các ca cấp cứu và tôi phải cố gắng hết sức để giữ cho họ sống. Những bệnh nhân đang chờ đợi một phép màu, và tôi chỉ có thể cố gắng hết sức mình để giúp đỡ họ. Và tôi không biết phải nói câu gì khi phải đối mặt với người thân của họ, ngoài việc nói:
Tôi rất tiếc.
Tôi không biết từ khi nào, có lẽ đã lâu lắm rồi. Từ khi tôi mới là một bác sĩ tập sự mới bước vào nghề, từ khi tôi đọc tên mình được phân công trực đêm đầu tiên ở đây, cho đến khi tôi trở thành bác sĩ trực chính trong ca, luôn cảm thấy những đêm dài này thật lạnh và nóng, cảm giác mong manh đến dễ vỡ. Tôi đã yêu công việc mà sự sống chết của con người phụ thuộc vào đôi tay và tâm trí của tôi, của những người làm công việc như tôi. Không biết họ có cảm nhận giống tôi không, rằng mỗi đêm ở đây là một đêm vô cùng mong manh. Tôi cứ như một người anh hùng to lớn nhất, cố gắng hết sức để bảo vệ, để ôm trọn lấy sự sống cho mọi người, dù họ là ai.
Nếu mọi người biết được tôi đã rơi nước mắt trong những ngày qua. Anh ấy là một người bạn quen của tôi, lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là khi nhà tôi cần sửa chữa một chút nên có người giới thiệu anh ấy cho tôi. Sau đó chúng tôi trao đổi công việc và anh ấy làm rất tốt công việc cho tôi. Tôi biết anh ấy dù đã lớn tuổi nhưng vẫn còn làm quản lý ở một nhà hàng lớn trong thành phố. Tôi nhìn anh ấy mạnh mẽ và nhanh nhẹn đi lại, nói cười, chỉ cách đây hơn một tháng thôi, sao giờ lại ra đi nhanh như vậy.
Anh ấy về nhà vào một buổi chiều muộn và kể về cảm giác mệt mỏi ở tim nên người nhà đã đưa anh ấy đi khám bác sĩ. Sau đó, khi anh ấy về nhà, anh ấy cảm thấy tốt hơn nên vợ anh ấy đã không cho anh ấy nhập viện. Nhưng hơn hai giờ sau, anh ấy lại bị cảm giác mệt và khó thở. Khi chờ đợi xe cứu thì anh ấy đã ngừng thở.
Tôi biết ngay sau đó vì bạn của tôi, cũng là bạn của anh ấy đã gọi điện cho tôi. Tôi ngồi im lặng rất lâu. Nếu đêm đó anh ấy nhập viện, có lẽ giờ này tôi và anh ấy đang nói chuyện cùng nhau, vì đó là đêm tôi trực, và chắc chắn anh ấy sẽ được nhập viện ở nơi làm việc của tôi, vì nhà anh ấy gần đó nhất.
Những ngày qua, tôi vẫn nhớ hình ảnh của anh ấy khi anh ấy đến sửa nhà cho tôi. Chỉ mất một buổi tối là xong vì ít việc, nhưng tôi và anh ấy đã trò chuyện vui vẻ. Tôi không quên được nụ cười tươi và dáng đi nhanh nhẹn của anh, sao mà người ta có thể đi nhanh đến vậy. Tôi biết anh ấy còn nhiều việc phải làm, còn rất nhiều đam mê với công việc mà anh ấy vẫn chưa hoàn thành, anh ấy đã nói với tôi như vậy. Rồi chúng tôi còn trò chuyện về tuổi tác, về công việc của nhau, anh ấy còn nhắc tôi nếu cần giúp đỡ thêm thì hãy gọi anh ấy.
Tôi nhìn vào điện thoại, tên anh ấy vẫn còn đây, những câu nói hài hước và vui vẻ của anh ấy vẫn còn đây nhưng anh ấy đã ra đi. Bây giờ anh ấy nằm yên trong nhà thờ với bức ảnh nhỏ xíu. Người ta nói rằng đời là chốn tạm, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy ý nghĩa của câu nói đó như lúc này. Thôi thì coi như đời là một chuyến dạo chơi và rồi đến lúc phải rời khỏi, cõi tạm chỉ cho mỗi người ghé chân đến và rời đi vào lúc nào đó.
Anh ấy đã rời đi trong đêm này, một đêm mong manh như thế với nhiều người khác. Nhưng dấu chấm cuối cùng của anh ấy đã xuất hiện, anh ấy đã ôm lấy nó. Dù rời xa nhưng anh ấy sẽ mãi sống trong ký ức của những người ở lại.
Đêm nay thật yên tĩnh, chỉ có một ca cấp cứu nhỏ, nhưng hiện tại mọi thứ đã ổn. Tôi luôn cảm nhận đêm như một màu trắng trong suốt, lạnh lẽo và cô đơn.
Tôi nhìn dãy hành lang trước mắt và tự hỏi đã đi bao xa. Mỗi đêm đều là một màu trắng mong manh, và tôi phải đảm bảo mang lại sự yên tâm và ấm áp cho mọi người.
Nhìn những dãy phòng bệnh và người nhà của họ, tôi nhìn lên cửa phòng, thấy dòng chữ 'bác sĩ trực' và tên tôi. Cảm giác mong manh vẫn hiện hữu, khi người ta nắm lại được điều gì mong manh, nó sẽ đáng quý biết chừng nào.
Tôi bước vào phòng, cảm nhận hơi lạnh từ máy điều hòa. Ngồi xuống, nghe tim vẫn đau về anh ấy. Tim vẫn cảm thấy chật căng với ước muốn ôm trong tay những điều mong manh nhất.