Có lẽ đối với nhiều người, trở về quê là một trải nghiệm đáng nhớ, là dịp để gặp lại những người thân yêu hoặc có thể là tìm một chốn nhỏ yên bình để giải tỏa căng thẳng mà cuộc sống đem lại. Tôi thì khác, tôi không thích quê lắm.
Trong suy nghĩ của tôi, quê tôi luôn tĩnh lặng và yên bình nên vì vậy tôi không mấy hứng thú với việc quay về đây. Nhưng năm nay có điều đặc biệt, tôi đã gặp Thanh, một cậu nhóc khiến những ngày ở quê của tôi thêm rực rỡ hẳn.
Tôi ngồi trên chiếc xe với cửa sổ mở. Gương mặt tôi chán chường nhìn ra những cảnh quê quen thuộc đã lắm. Quê tôi vẫn thế, không có gì thay đổi. Những cánh đồng xanh mướt không có điểm dừng. Con kênh nước róc rách chảy. Làn gió mát rượi làm bay đi cái nóng của trưa hè. Cây đa đầu làng đứng u uất, hùng vĩ như những bậc tiền bối tuổi cổ. Tất cả tựa như hòa quyện thành một bức tranh hòa mình trong không gian bình yên của làng quê - tươi mới và tràn đầy sức sống.
Nhà của bà tôi nằm ở cuối làng. Đó là một căn nhà ba gian, mái ngói đỏ, phía trước là sân gạch bà dùng để phơi thóc, phía sau là mảnh vườn mát mẻ, giữa vườn có một cây bàng lớn, tán cây rợp rợp che phủ một khoảng sân dưới góc cây còn đặt thêm một bộ bàn ghế.
Từ xa tôi đã nhìn thấy bà đang chờ đợi. Bà đứng đó cúi người, tay bà chống gậy, bà mặc trang phục bà ba đậm đà của làng quê, trông hiền lành và gần gũi. Tôi chào bà rồi nhanh chóng chạy vào nhà, bởi nắng chói chang và tiếng ve kêu râm ran khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Vào buổi chiều hôm đó, tôi đã gặp Thanh.
Thanh điều khiển chiếc xe đạp cũ, mỗi khi di chuyển lại phát ra tiếng 'cót két' vang vọng. Chiếc xe chạy dọc theo con đường làng rồi dừng lại trước nhà của bà tôi. Một tiếng 'kít' ầm ĩ vang lên, Thanh lao vào sân, gọi giọng vào nhà:
- Bà ơi!
- Ơi! Bà đây!
Bà tôi vụng về bước ra, tay cầm nắm trầu:
- Thanh ở đấy à, cháu?
- Dạ! Bà ơi, mẹ cháu làm được mấy mẻ chà bông, kêu cháu mang đến cho bà ạ.
- Bà cảm ơn. Dạo này sao không thấy cháu đến đây chơi, nhà có việc gì không cháu?
- Không có gì hết thưa bà. Chỉ là dạo này mẹ cháu bận tới bận lui, có hôm ở ngoài chợ không về được nên cháu phải làm việc nhà giúp mẹ. Chứ mỗi lần mẹ về còn phải lo cho gia đình nữa thì mệt lắm ạ - Thanh cười.
- Ngoan quá, có được đứa con như cháu chắc cô Hạnh phải mát lòng mát dạ lắm.
- Bà cứ nói quá… - Cái Thanh ngại ngùng gãi đầu, mặt nó đỏ như con tôm
luộc, mũi nó hếch lên đầy tự hào.
Hai bà cháu trò chuyện vui lắm, rôm rả cả căn nhà, rồi bà tôi bảo nó:
- Cháu giờ rảnh không? Để bà gọi cái Châu ra đây cho nó chơi cùng, chứ sáng giờ mặt nó cứ buồn buồn, trông nản lắm.
- Dạ vâng ạ!