Vào cuối ngày, đúng lúc 10 giờ tối, tôi trở về nhà sau hai buổi học chính ở trường, 2 tiếng học thêm tiếng Anh ở trung tâm và hơn 1 tiếng tự học ở thư viện trường. Đôi vai mệt mỏi này cần được nghỉ ngơi. Tôi vào phòng, đặt cặp sách sang một bên rồi nhảy ngay lên giường. Bây giờ, tôi chỉ muốn ngủ say và... không muốn phải thức giấc. Mai là Chủ nhật, vẫn còn lớp học tiếng Anh ở trung tâm vào buổi tối, nhưng tạm quên đi!
“Con đi tắm rửa đi, rồi hẳn ngủ! Mẹ đã đặt báo thức rồi! Sáng 3 giờ con dậy học bài đấy! 20 phút nữa mẹ lại lên, con vẫn còn trong bộ dạng này nữa thì không xong với mẹ đâu!”
Tôi nằm im lặng một lát sau đó bật dậy và đi vào phòng tắm. Quen rồi! Bất lực đến nỗi chẳng thể rơi thêm một giọt nước mắt nào!
Chuyện này kéo dài được hai năm rồi, từ lúc tôi trúng tuyển vào trường chuyên. Có lẽ đó là thời điểm gần nhất mà tôi cảm thấy vui vẻ trọn vẹn. Bố mẹ rất tự hào về tôi, điều đó khiến tôi hạnh phúc, và quan trọng hơn, tôi vẫn còn có bà. Tôi nhớ hơi ấm của bà, nhớ những câu chuyện bà kể, nhớ những lần thành tích không tốt, bà luôn vỗ về an ủi. Một tuần sau thì bà mất... Có lẽ nước mắt của cuộc đời tôi đều dành cho ngày hôm đó cả rồi.
Mỗi ngày, cuộc sống của tớ trở nên khó khăn. Tớ yêu thích học hành và khá giỏi, nhưng ở đây, mọi thứ đều được đo lường qua thứ hạng. Thực ra, tớ không cảm thấy áp lực từ bản thân, mà là gia đình đã đặt nặng lên tớ. Lịch trình học của tớ rất dày đặc. Chủ nhật là ngày duy nhất tớ có thể ngủ thật sâu, nhưng điều đó chỉ là ước mơ. Mỗi giờ nghỉ ở trường, tớ thường úp mặt xuống bàn và ngủ, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng tớ cảm thấy rất biết ơn. Tớ thậm chí không có một người bạn, không có ai để chia sẻ.
Tớ... thật sự cảm thấy rất mệt mỏi!
Tớ đã nhiều lần nghĩ đến việc thoát khỏi tình hình này, nhưng lại có em gái nhỏ của tớ, chuẩn bị bước vào cấp 3, và em sẽ thi vào trường của tớ. Thực sự, tớ không muốn điều đó xảy ra. Tớ muốn em thưởng thức thời kỳ học sinh vui vẻ nhất, không phải gánh chịu áp lực nào, không phải trải qua những gì tớ đang phải đối mặt. Em là nguồn sáng duy nhất của tớ. Tớ không thể để em ở lại một mình trong một gia đình như thế này. Tớ không hận bố mẹ, chỉ là buồn, buồn đến mức điên đảo. Có lẽ tớ không xứng đáng làm con của họ, tớ cảm thấy tiếc cho họ vì đã sinh ra tớ...
Tối hôm đó, nhiều ý nghĩ vẫn cứ vấn vương trong đầu tớ, tớ chợp mắt, nhưng không thể chìm vào giấc ngủ. Đồng hồ báo thức đổ chuông, tớ ngồi trên bàn học, cơ thể mệt mỏi, trái tim mong mỏi tình yêu, tớ muốn được yêu thương, được hiểu, tớ muốn được làm những điều mình thích.
Mỗi sáng, khi kì thi học kỳ đang đến gần, tớ luôn có mẹ bên cạnh, nhưng cảm giác bất lực vẫn hiện hữu. Tớ dành thời gian học đến 7 giờ sáng, sau đó xin phép mẹ đi dạo một chút, dù chỉ được ra ngoài một tiếng. Tớ lấy chiếc xe đạp cũ mà từng làm bạn đồng hành cùng tớ từ cấp 2. Trước khi bước ra đi, tớ nhẹ nhàng nói với mẹ: “Con sẽ về sớm thôi! Chắc chắn đấy!”
Đi dạo khắp nơi, qua những con hẻm ngõ mà trước đó tớ chưa từng bước chân, tớ nhận ra rằng có rất nhiều nơi thú vị mà tớ chưa khám phá. Từ khi gia đình chuyển đến đây sinh sống, trường học, thư viện trường, và trung tâm tiếng Anh là những điểm đến thường xuyên của tớ nhất.
Tớ nằm dài trên bãi cỏ, ngước nhìn bầu trời... cảm giác yên bình và thoải mái lan tỏa, tớ cảm thấy, tớ không muốn quay về nhà nữa. Dù bình yên này không thuộc về tớ, nhưng nếu tớ quyết tâm, tớ sẽ có được nó, đúng không?
Hình ảnh: Pinterest
Đã đến lúc tớ phải quay về nhà! Nếu về muộn, mẹ sẽ trách tớ và còn ngồi canh tớ học suốt cả ngày!
Tớ phiêu diêu trở về nhà, nghe tiếng chim hót, lá rơi lả tả bên đường, tiếng quảng cáo rong rêu của các cô chú bán hàng giữa trời nắng, quả thật là yêu quá! Tớ đi chậm và cố gắng cảm nhận mọi điều, vì khoảnh khắc này sẽ chóng qua thôi, và có lẽ tớ sẽ không bao giờ có cơ hội thấy, nghe lại...
Tớ ngồi vào bàn học, lấy cuốn nhật ký ra, mở từng trang một, hai năm qua toàn là những phiền muộn, buồn rầu, những lần “tớ không muốn sống nữa!” “tớ không chịu được nữa rồi!” “tớ phải làm sao đây?”... Những lời, những suy nghĩ mà tớ không thể chia sẻ. Đã lâu rồi tớ không để ý đến vì mỗi ngày đều trôi qua như thế. Nhưng hôm nay, tớ cảm thấy rất vui, một niềm vui giản dị mà đã lâu rồi tớ không trải qua. Ummmmm, tớ nghĩ tớ nên ghi lại điều gì đó: “Hôm nay, bắt đầu từ 2 tiếng trước, tớ cảm thấy rất vui, có nơi thanh bình, có nơi ồn ào, nhưng tớ yêu không khí ấy... Có cơ hội thứ hai không nhỉ? Có chắc chắn rồi, phải không? Nhưng một nơi khác, một thế giới khác hoàn toàn, nhưng chắc chắn sẽ mang lại cảm xúc tương tự, chắc chắn sẽ mang lại sự bình yên!”
Mẹ tớ đã về nhà từ lâu, lại ngồi canh tớ học tiếp! Trong vở tớ còn trống trải, tớ sẽ ghi điều gì đó, như thế nào nhỉ? Tớ đã quyết định rồi...
“Asaaaaaaaaaaaaaa” - tiếng la thất thanh của mẹ tớ, nhìn xuống dưới tầng với ánh mắt hoảng loạn, không thể tin được điều này. Tớ cũng không thể tin được! Tớ đã ra đi một cách bất ngờ nhất. Tớ đã nghe tiếng khóc từ bố, mẹ và em gái. Xe cứu thương đã đến, nhưng tớ đã rời khỏi từ khi chạm đất. Đã đến lúc tớ phải nói lời chào tạm biệt!
Hình ảnh từ trang Pinterest