Câu chuyện về Người con gái ở Nam Xương của Nguyễn Dữ đã thể hiện sự đồng cảm sâu sắc đối với số phận bi đát của phụ nữ Việt Nam dưới thời phong kiến. Đồng thời, tác giả cũng muốn tôn vinh vẻ đẹp truyền thống của họ. Tác phẩm đã được giới thiệu trong chương trình học Ngữ văn lớp 9.
Mytour sẽ cung cấp thông tin giới thiệu về tác giả Nguyễn Dữ và nội dung của câu chuyện Người con gái ở Nam Xương. Mời các bạn học sinh tham khảo.
Câu chuyện về một cô gái ở Nam Xương
- Câu chuyện về một cô gái ở Nam Xương
- I. Nguyễn Dữ - Tác giả của câu chuyện
- II. Giới thiệu về câu chuyện về một cô gái ở Nam Xương
- III. Phân tích chi tiết câu chuyện về một cô gái ở Nam Xương
Câu chuyện về một cô gái ở Nam Xương
Nghe đọc câu chuyện về một cô gái ở Nam Xương:
Vũ Thị Thiết, một cô gái quê ở Nam Xương, có vẻ đẹp thuần khiết, duyên dáng, và tính cách tốt đẹp. Trong làng, có một chàng trai tên Trương Sinh, mê mẩn bởi sự duyên dáng của cô, đã cầu hôn với mẹ của cô và mang theo một số vàng để cưới cô về. Tuy nhiên, Trương Sinh có tính đa nghi và phòng vệ quá mức đối với vợ. Vũ Thị Thiết luôn giữ gìn phẩm chất và không bao giờ làm cho mối quan hệ vợ chồng trở nên không ổn định. Cuộc sống hòa thuận này không kéo dài lâu bởi vì Trương Sinh được gọi đi tham chiến với quân giặc Chiêm. Mặc dù là con của một gia đình giàu có, nhưng Trương Sinh không được học vấn, nên anh phải ghi tên vào danh sách lính đi hàng đầu. Trước khi ra đi, mẹ của anh đã nhắc nhở anh rằng:
- Con cần phải tạm thời rời xa gia đình, chiến sự đang chờ đón. Dù danh vọng không nhiều nhưng trong quân ngũ, sự tự trọng là quan trọng nhất. Hãy biết khi nào nên lui lại khi gặp khó khăn, đánh giá sức mạnh và chỉ tiến khi thật sự cần thiết, đừng bao giờ rơi vào bẫy mồi ngon. Người quyền lực lớn nhường chỗ cho người khác. Như vậy, mẹ ở nhà sẽ yên lòng hơn về con.
Chàng quỳ gối trước lời khuyên. Nàng rót rượu đầy chén, tiễn chàng ra đi với lời nói:
- Chàng đi xa, thiếp không dám hy vọng chờ đợi việc được phong hầu, mặc áo lụa quý trở về quê nhà, chỉ mong được mang theo hai từ 'bình yên' khi trở về, thì đó là đủ phức tạp rồi. Chỉ lo lắng cho sự không chắc chắn của cuộc chiến, kẻ thù thông minh, giặc địch không thể đoán trước. Giặc dã còn âm thầm, quân triều còn hiểm nguy, vấn đề chưa được giải quyết, trong khi mùa dưa chín quá nhanh, khiến cho thiếp phải lo lắng, mẹ hiền thì lo sợ. Nhìn trăng sáng tỏ thành phố cũ, lại chuẩn bị áo ấm, gửi người yêu xa, nhìn hoa nở rộng mênh mông, cũng sợ không có cánh hồng vượt qua.
Nàng nói xong, mọi người đều rơi nước mắt. Tiệc tàn, chàng phải ra đi. Mặc dù cảnh vật vẫn yên bình nhưng trong lòng mọi người đã chứa đựng tình cảm sâu sắc.
Lúc đó, nàng đang mang thai, và sau một thời gian xa chồng, nàng sinh ra một cậu bé, đặt tên là Đản. Tháng qua tháng lại, nỗi buồn không thể nào kìm nén khi thấy bướm bay trong vườn, mây che kín núi. Mẹ bắt đầu trở nên ốm đau vì nhớ con. Nàng cố gắng mọi cách, từ lễ phép đến lời khuyên dịu dàng để an ủi mẹ. Nhưng bệnh tình của mẹ ngày càng nặng, và mẹ biết mình không còn sống được nữa, bèn nói với nàng rằng:
- Sống dài hay ngắn, vui buồn do trời phán định. Mẹ không phải không muốn chờ đợi chồng con trở về, nhưng không thể chỉ vì muốn sum họp mà phải làm đủ mọi cách. Nhưng số phận thì không thể tránh khỏi sự thay đổi. Dù bão táp cuồng nhiệt, số mệnh vẫn không thể thay đổi. Một khi thân phận đã suy tàn, nguy cơ tồn tại mỗi ngày làm con lo lắng. Chồng con ở xa không biết cuộc sống của mẹ con, không thể trả ơn mẹ được. Nhưng sau này, nếu có lòng tốt, được ban phúc lành, con cháu đông đảo, hạt giống tốt đẹp, con không làm mẹ thất vọng, cũng như mẹ không làm con thất vọng.
Sau khi bà cụ nói xong, bà đã ra đi. Nàng không ngừng thương tiếc và tổ chức tang lễ cho bà cũng như đã làm với cha mẹ ruột của mình.
Sau năm năm, kẻ thù cuối cùng đã đầu hàng, cuộc chiến kết thúc. Trương Sinh trở về nhà và biết mẹ đã qua đời, đứa con của chàng mới chỉ học nói. Sinh hỏi mộ của mẹ và đưa đứa con nhỏ đi thăm mộ. Đứa trẻ không chịu, đến đồng nó khóc, Sinh an ủi:
- Yên lặng đi con ơi, đừng khóc. Cha về rồi, bà đã ra đi, lòng cha buồn thương lắm rồi.
Đứa trẻ ngây thơ nói:
- Ôi! Thì ra ông cũng là cha của tôi à! Ông biết nói, không như cha tôi trước đây, im lặng như hòn đá.
Chàng ngạc nhiên hỏi. Đứa con nhỏ trả lời:
- Trước đây, có một người đàn ông, mỗi đêm đều đến, mẹ Đản đi đâu thì ông cũng theo, mẹ Đản ngồi đâu ông cũng ngồi, nhưng chưa bao giờ ông bế Đản lên.
Chàng có tính hay ghen, nghe con nói như vậy, nghi ngờ rằng vợ của mình là người không tốt, và sự nghi ngờ đó ngày càng sâu sắc, không thể giải quyết được.
Khi về nhà, chàng giận dữ và la mắng. Vợ chàng khóc và nói:
- Thiếp từng là người khó khăn, chỉ có sự ủng hộ từ gia đình giàu có. Mặc dù chưa có cơ hội làm thỏa mãn mối quan hệ tình cảm, nhưng phải chia xa vì công việc quân sự. Ba năm xa cách để giữ vững lòng trung thành. Tình yêu vẫn nguyên nhưng còn nơi đâu, những vết son đã phai mờ, những con đường vắng vẻ không còn dấu vết. Chàng không nên nghi ngờ thiếp như vậy. Thiếp dám tỏ ra trung thực để xoa dịu mọi nghi ngờ của chàng.
Chàng vẫn không tin. Nhưng khi nàng hỏi người nói chuyện đó là ai, lại không tiết lộ danh tính của đứa con, chỉ dùng những lý do không đáng kể để trách móc nàng và đuổi đi. Họ hàng và hàng xóm vùng làng đứng ra bênh vực và bào chữa cho nàng, nhưng cũng không có kết quả gì. Nàng không khỏi thất vọng nói:
- Thiếp từng dựa dẫm vào chàng vì sự thoải mái của cuộc sống giàu có. Nhưng giờ đã mất hết niềm vui, mọi thứ tan biến như cỏ rách, mưa tan, hoa sen tàn phai dưới làn gió. Khóc giọt sương sớm rơi như bông hoa rụng, tiếng én lẻn đi, thuyền đưa bèo đưa xa, không còn quay lại núi Vọng Phu nữa.
Sau khi tắm sạch, nàng đứng trên bến Hoàng Giang, ngước nhìn trời mà than thở:
- Cuộc sống của kẻ không may này đầy rẫy nỗi đau, chồng con đã bỏ đi, không có gì buộc chúng ta cả, tiếng chê trách và sự yếu đuối. Hãy chứng minh điều này, thần sông của tôi. Nếu tôi giữ trinh tiết và tốt đẹp, hãy làm tôi thành nàng Ngu Mị, nếu tôi mất đi sự trong sạch, hãy làm tôi trở thành mồi cho cá và tôm dưới nước, hoặc làm thức ăn cho chim diều trên trời, và tôi sẽ chịu đựng sự khinh bỉ của mọi người.
Sau khi nói xong, nàng nhảy xuống sông tự tử. Chàng dù tức giận vì nàng đã mất trinh tiết, nhưng cũng cảm thấy thương hại khi thấy nàng tự làm tổn thương bản thân, anh tìm kiếm để cứu nàng nhưng không thấy dấu vết. Một đêm trống trải, chàng ngồi một mình dưới ánh đèn, đột nhiên đứa con nói:
- Cha Đản đến đấy kìa!
Chàng hỏi nơi nào. Nó chỉ vào bóng của chàng trên tường:
- Đó đấy!
Rồi mới nhận ra, hàng ngày khi một mình, nàng thường đùa với con, chỉ bằng cách trỏ vào bóng của mình và nói rằng đó là cha Đản. Lúc đó chàng mới hiểu và thấu hiểu nỗi oan của vợ, nhưng đã quá muộn rồi!
Cùng làng với nàng là Phan Lang, người từng làm đầu mục ở bến đò Hoàng Giang. Một đêm, anh ta mơ thấy một cô gái mặc áo xanh đến xin tha mạng. Sáng dậy, Phan Lang nhìn thấy một nhóm ngư dân mang một con rùa mai xanh vào, nhớ đến giấc mơ, anh ta thả con rùa đó vào sông. Trong thời kỳ cuối cùng của triều Khai Đại nhà Hồ, quân Minh đưa Trầm Thiêm Bình trở về, và khi đi qua cửa ải Chi Lăng, nhiều người dân đã phải chạy trốn, nhưng không may thuyền của họ bị chìm, làm chết đuối tất cả. Phan Lang được cứu trong một hang động của rùa ở đảo biển, và có một người phụ nữ tên Linh Phi nói:
- Anh là người đã cứu mạng tôi một lần trước đây.
Linh Phi lau sạch vết thương của Phan Lang và đưa thuốc thần cho anh ta uống, và trong một thoáng, Phan Lang tỉnh dậy. Anh nhìn thấy một cung điện lộng lẫy, nhưng không hiểu rằng mình đang ở trong cung điện của rùa thần. Linh Phi, trong bộ áo gấm vàng, nói với Phan Lang:
- Tôi là Linh Phi từ hang động của rùa, vợ của vua biển Nam Hải. Khi còn nhỏ, tôi đã bị ngư dân bắt được ở bến sông, và nhờ một giấc mơ mà thoát được. Gặp lại anh hôm nay, có lẽ là điều không ngẫu nhiên, liệu rằng đó có phải là ý trời để tôi có cơ hội trả ơn cho anh không?
Linh Phi dành cho Phan Lang một bữa yến ở gác Triêu Dương. Trong bữa tiệc có rất nhiều mỹ nhân, mặc đẹp và trang điểm tinh tế. Trong số họ, có một người có vẻ giống hệt Vũ Nương. Phan có chút nghi ngờ, nhưng không dám chắc chắn. Sau khi tiệc kết thúc, người phụ nữ đó nói với Phan Lang:
- Ông và tôi từng là hàng xóm, nhưng giờ gặp lại đã quên mặt nhau à?
Phan cuối cùng mới nhận ra rằng người đó chính là Vũ Nương và hỏi về nguyên nhân. Cô ấy giải thích:
- Trước đây, tôi bị bắt oan và buộc phải nhảy xuống sông tự tử. Nhưng các tiên nữ trong cung nước thương xót và đã cứu sống tôi, nếu không, tôi đã chết dưới lòng sông và không thể gặp lại ông.
Phan đáp:
- Vậy là Nương Tử bị oan ư? Điều đó không khác gì Tào Nga bị hờn, không phải Tinh Vệ mà vẫn gieo mình xuống nước vì mối hận. Bây giờ đã thời thóc cũ còn chưa hết, thì sao lại quên được quê hương?
Vũ Nương nói:
- Chồng tôi đã bỏ rơi tôi, tôi muốn già đi ở nơi xa xôi, nơi không ai biết đến tôi nữa!
Phan đáp:
- Nhà của tiên nhân của cô, cây cỏ mọc um tùm, nơi chôn cất tiên nhân của cô, cỏ gai bao phủ. Dù cô không nghĩ tới, nhưng liệu tiên nhân có mong chờ cô không?
Nghe điều này, Vũ Nương không kìm được nước mắt, bắt đầu khóc và sau đó quyết định thay đổi giọng điệu khi nói:
- Có lẽ không thể giấu diếm mãi, số phận vẫn sẽ được phơi bày, dù bị phỉ nhổ. Có lẽ, như ngựa Hồ gầm vang vọng gió Bắc, như chim Việt ngự trên cành Nam. Vì những gì đang ám ảnh tâm hồn, tôi sẽ phải trở về một ngày nào đó.
Ngày sau, Linh Phi đưa cho Phan một túi lụa tía, bên trong chứa mười hạt ngọc Minh Châu, và gửi sứ giả Xích Hỗn đưa Phan ra khỏi đất nước. Vũ Nương cũng gửi một bông hoa vàng và nhắn nhủ:
- Hãy nói với Trương, nếu anh ấy còn nhớ đến tình cũ, xin hãy lập một lễ cầu xin ở bến sông, đốt cây đèn thần chiếu sáng xuống nước, tôi sẽ quay trở lại.
Khi về nhà, Phan kể lại với gia đình Trương. Trương ban đầu không tin. Nhưng khi nhận được bông hoa vàng, anh ta mới thực sự lo sợ và nói:
- Đây chắc chắn là vật phẩm mà vợ tôi mang theo khi rời đi.
Theo lời của chàng, một lễ cầu xin được tổ chức ba ngày ba đêm tại bến Hoàng Giang. Và sau đó, Vũ Nương đã xuất hiện ngồi trên một chiếc thuyền hoa giữa dòng nước, cùng với năm mươi chiếc thuyền cờ tán, võng lọng, làm cho sông trở nên lung linh, lúc nào cũng rực rỡ.
Chàng vội gọi lên, nhưng Vũ Nương vẫn ở giữa dòng và đáp lại:
- Tôi biết ơn lòng nhân từ của Linh Phi, đã cam kết không bỏ rơi tôi. Tôi cảm kích tình cảm của anh, nhưng tôi không thể trở lại thế gian nữa.
Sau đó, bóng dáng của Vũ Nương dần phai nhạt và biến mất trong chốc lát.
I. Một số thông tin về tác giả Nguyễn Dữ
- Nguyễn Dữ, cũng gọi là Nguyễn Tự (năm sinh và mất chưa được xác định).
- Người quê ở huyện Trường Tân, hiện nay là huyện Thanh Miện, tỉnh Hải Dương.
- Ông là một trong những học trò của Tuyết Giang Phu Tử - Nguyễn Bỉnh Khiêm.
- Ông sống vào thế kỷ XVI, trong thời kỳ triều đại nhà Lê bắt đầu suy yếu, khi mà các phe phái phong kiến như Lê, Mạc, Trịnh đang chiến đấu tranh giành quyền lực, gây ra những cuộc nội chiến kéo dài.
- Nguyễn Dữ là một nhà học uyên bác, tài năng vượt trội, nhưng chỉ từng làm quan trong một năm rồi quyết định trở về quê để chăm sóc mẹ già và viết sách, sống một cuộc sống ẩn dật như nhiều nhà trí thức cùng thời.
II. Giới thiệu về câu chuyện của cô gái ở Nam Xương
1. Bối cảnh viết
- 'Chuyện người con gái Nam Xương' là một trong hai mươi câu chuyện của tập 'Truyền kì mạn lục'.
- 'Truyền kì mạn lục' (ghi chép những câu chuyện kỳ lạ được truyền miệng) được viết bằng chữ Hán. Tác phẩm này chịu ảnh hưởng từ truyện tranh kỳ bí Trung Quốc - một thể loại thường chứa đựng những yếu tố kỳ bí, huyền bí. Tuy nhiên, điểm khác biệt là Nguyễn Dữ đã sử dụng các câu chuyện dân gian cũng như các truyền thuyết, sử sách của Việt Nam để sáng tạo ra tác phẩm của mình.
- Nhân vật chính thường là phụ nữ gặp phải số phận không may, mong muốn hạnh phúc nhưng bị các thế lực độc ác và cả quy tắc xã hội nghiêm khắc đẩy vào hoàn cảnh khó khăn, oan trái và bất hạnh.
2. Sơ đồ
Bao gồm 3 phần:
- Phần 1: Từ đầu đến 'lo liệu như đối với cha mẹ đẻ của mình'. Cuộc đời của Vũ Nương khi cô lấy chồng về nhà Trương Sinh.
- Phần 2: Tiếp theo đến 'nhưng việc trót đã qua rồi'. Sự hiểu lầm của Trương Sinh dẫn đến nỗi oan khuất của Vũ Nương.
- Phần 3: Phần còn lại. Vũ Nương được giải oan.
3. Tóm gọn
Biểu mẫu 1
Vũ Thị Thiết, cô gái quê ở Nam Xương, có bản tính hiền thục và duyên dáng, làm Trương Sinh đắm đuối, nên anh xin với mẹ mang vàng đến cưới cô. Biết chồng dễ nghi ngờ, Vũ Nương luôn cẩn trọng trong ứng xử. Khi chiến tranh bùng nổ, Trương Sinh nhập ngũ, cô ở nhà chăm sóc mẹ già và con cái. Nhưng một hiểu lầm đã khiến cô phải chịu oan và tự vẫn. Trương Sinh hối hận khi nhận ra sự oan trái, nhưng đã quá muộn. Phan Lan, người đã được Linh Phi cứu, gặp Vũ Nương và trở về trần gian mang theo hoa vàng và lời nhắn. Trương Sinh tổ chức đàn giải oan, và Vũ Nương hiện ra trên chiếc kiệu hoa, biểu lộ lòng biết ơn và sau đó biến mất.
Mẫu 2
Vũ Nương, cô gái quê ở Nam Xương, không chỉ xinh đẹp mà còn tốt bụng. Điều này đã khiến Trương Sinh yêu mến và cưới về. Trong hạnh phúc vợ chồng, nàng luôn cẩn trọng vì biết chồng dễ ghen tuông. Nhưng sự hiểu lầm đã khiến cô phải chịu oan và chấp nhận tự tử. Trương Sinh sau này hối hận, tổ chức đàn giải oan cho vợ. Vũ Nương xuất hiện trên chiếc kiệu hoa để cảm ơn và sau đó biến mất.
4. Ý nghĩa tiêu đề
Mẫu 1
“Truyền kì mạn lục” gồm hai mươi truyện. Phần lớn các câu chuyện đều bắt đầu bằng từ “chuyện” hoặc “câu chuyện”, và “Chuyện người con gái Nam Xương” cũng vậy. Tuy nhiên, việc này không phải là dư thừa mà giúp người đọc nhận biết rằng đó là câu chuyện về một người phụ nữ ở Nam Xương. Việc sử dụng cụm từ “người con gái” trong tiêu đề của tác phẩm cho thấy tác giả muốn nhấn mạnh nhân vật trung tâm là một phụ nữ.
Tác phẩm 'Chuyện người con gái Nam Xương' thuộc 'Truyền kì mạn lục' của Nguyễn Dữ. Tiêu đề của nó được đặt một cách tỉ mỉ để chỉ ra nhân vật chính là một người phụ nữ. Qua cuộc sống của nhân vật Vũ Nương, tác giả muốn nói về cuộc sống của nhiều phụ nữ khác trong xã hội phong kiến. Vũ Nương đại diện cho những người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Tác giả cũng thể hiện sự trân trọng đối với những ước mơ và khát vọng cao đẹp của phụ nữ, cũng như niềm xót thương sâu sắc đối với số phận của họ.
Mẫu 2
“Chuyện người con gái Nam Xương” là một trong hai mươi câu chuyện trong 'Truyền kì mạn lục' của Nguyễn Dữ. Tiêu đề của truyện này được lựa chọn kỹ lưỡng để làm nổi bật nhân vật nữ chính. Cuộc đời của Vũ Nương không chỉ là câu chuyện riêng của cô mà còn là câu chuyện của nhiều phụ nữ khác trong xã hội phong kiến. Với Vũ Nương, tác giả muốn truyền đạt những giá trị nhân văn cao đẹp và kêu gọi sự công bằng trong xã hội.
5. Nội dung
Chuyện người con gái Nam Xương bày tỏ sự thương cảm sâu sắc đối với số phận bi thương của phụ nữ Việt Nam dưới thời phong kiến và nhấn mạnh vẻ đẹp truyền thống của họ qua cuộc đời và cái chết đau lòng của Vũ Nương.
6. Nghệ thuật
- Các yếu tố tưởng tượng, kỳ ảo
- Nghệ thuật tạo hình nhân vật, mô tả, kết hợp tự sự với trữ tình…
7. Mở bài và kết bài
- Mở bài: Trong văn học Việt Nam, người phụ nữ là một chủ đề phổ biến. Bên cạnh 'Bánh trôi nước' của Hồ Xuân Hương, 'Truyện Kiều' của Nguyễn Du, 'Chuyện người con gái Nam Xương' của Nguyễn Dữ thuộc 'Truyền kì mạn lục' cũng là một tác phẩm tiêu biểu. Tác phẩm này lấy cảm hứng từ truyện cổ dân gian 'Vợ chàng Trương'. Tuy nhiên, điều đặc biệt ở tác phẩm này là tư tưởng sâu sắc mà tác giả muốn truyền đạt.
- Kết bài: Qua câu chuyện về cuộc đời và cái chết đầy bi kịch của Vũ Nương, tác phẩm đã thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với số phận của phụ nữ Việt Nam trong xã hội phong kiến xưa. Chuyện người con gái Nam Xương là một minh chứng đáng chú ý cho tài năng của nhà văn Nguyễn Dữ.
III. Dàn ý phân tích Chuyện người con gái Nam Xương
(1) Mở bài
Giới thiệu về tác giả Nguyễn Dữ và tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương.
(2) Thân bài
a. Cuộc sống của Vũ Nương khi được gả về nhà Trương Sinh
- Vũ Nương tính thùy mị, nết na và tư dung tốt đẹp.
- Trong làng, có chàng Trương Sinh đam mê nàng, ngay lập tức xin mẹ đem trăm lạng vàng cưới về.
- Vũ Nương nhận ra tính đa nghi của chồng, nên cẩn trọng để tránh gây hiểu lầm. Họ sống hòa thuận, không có xung đột nào.
- Dù gia đình giàu có, nhưng Trương Sinh vẫn bị đưa vào quân ngũ khi chiến tranh nổ ra.
- Khi chồng phải ra chiến trường, nàng dành hết tâm huyết lo lắng cho gia đình: sinh con, chăm sóc mẹ chồng, và khi mẹ chồng qua đời, nàng chăm sóc chu đáo cho lễ ma.
=> Vũ Nương là một người vợ chăm chỉ, hiền thảo, và tận tụy với chồng và gia đình nhà chồng.
b. Sự hiểu lầm của Trương Sinh dẫn đến nỗi oan khuất của Vũ Nương
- Hoàn cảnh:
- Sau khi Trương Sinh trở về từ chiến trường và biết tin mẹ qua đời, chàng bế con đến mộ thăm mẹ.
- Con trẻ, vô tội hỏi: “Vậy ông cũng là cha của tôi ư?...”
=> Trương Sinh hiểu lầm rằng Vũ Nương có người khác ở nhà.
- Tình tiết: Trương Sinh trở về nhà, giận dữ không yên. Vũ Nương cố gắng giải thích nhưng không thành công.
- Kết quả: Vì biết không thể giải thích được sự oan ức, Vũ Nương tắm rửa sạch sẽ, đi đến bến Hoàng Giang, ngửa mặt lên trời kêu gào: “Kẻ bạc mệnh này…” rồi nhảy xuống sông tự vẫn.
=> Vũ Nương chịu đựng nỗi đau, thất vọng trước sự nghi ngờ của chồng. Nàng chọn cái chết như một cách để dứt điểm nỗi khổ của mình. Qua đây, ta thấy rõ số phận đau đớn của phụ nữ trong xã hội xưa.
c. Vũ Nương được giải oan
* Trực tiếp:
- Một đêm nọ, Trương Sinh ôm con ngồi trước ngọn đèn, thấy đứa bé chỉ vào bóng tối bảo: “Cha Đản lại đến đây”. Chàng hỏi từ đâu, đứa bé chỉ vào bóng tường.
- Sau khi hỏi thăm kỹ hơn, mới biết rằng những lúc ở nhà một mình, vợ thường đùa con trỏ vào bóng tối và nói đó là cha Đản.
=> Hối hận trễ rồi.
* Gián tiếp:
- Trong cùng làng, có một người tên Phan Lan. Trước đó, anh ta đã cứu sống Linh Phi từ cơn nguy kịch. Rồi một lần gặp tai nạn trên sông, Phan Lan đã được Linh Phi cứu thoát và tình cờ gặp Vũ Nương tại thủy cung.
- Khi Phan Lan trở về thế gian, Vũ Nương đã gửi một bó hoa vàng cùng lời nhắn cho Trương Sinh, kêu gọi anh lập một đàn giải oan cho mình.
- Trương Sinh tuân theo lời, đã tổ chức một đàn tràng kéo dài ba ngày ba đêm ở bến Hoàng Giang. Rồi, anh nhìn thấy Vũ Nương hiện về, lúc nào ẩn lúc hiện.
=> Dù Vũ Nương đã giải được nỗi oan của mình, nhưng cô vẫn không thể tiếp tục cuộc sống trên trần gian.
(3) Kết bài
Khẳng định giá trị của nội dung và nghệ thuật trong tác phẩm “Chuyện người con gái Nam Xương”.