Tôi biết, dù có là bây giờ hay sau này, em sẽ mãi không trở về, và việc nhớ về em không thay đổi được điều gì.
Tôi lạc lõng trên những con đường nhỏ của thành phố ở miền Tây Nguyên xa xôi. Hôm nay, mưa rơi, không còn ánh nắng như ngày đầu tiên tôi đặt chân đến. Tôi đang công tác ở Buôn Mê Thuột, một thời gian dài. Tôi có gia đình và công việc ở Đà Nẵng, gần 40 tuổi, có đủ mọi thứ. Nhà cửa, xe cộ, vợ con, đều có. Mỗi tháng, tôi lại phải đi công tác một vài lần, có khi vài ngày, có khi cả tuần. Trước khi kết hôn, tôi từng có mối tình sâu đậm với em, người bạn học cùng trường đại học.
Chúng tôi cùng học sư phạm nhưng vì hoàn cảnh khó khăn, không theo đuổi ngành mà chúng tôi mong muốn. Bên nhau suốt bốn năm đại học, chúng tôi cùng nhau đi tìm kiếm công việc trong một năm nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau. Tất cả đều là do tôi, lần sau này tôi đã làm em đau lòng, đã phản bội em một số lần, em đã tha thứ cho tôi, nhưng khi chạm đến ranh giới cuối cùng, em quyết định rời bỏ tôi để đi ra miền Nam tìm kiếm cuộc sống mới. Tôi ân hận, không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó, em sẽ dám bỏ tôi đi.
Sau vài năm trôi qua, tôi đã kết hôn khi biết rằng em không có ý định quay trở lại, dù tôi đã cố gắng mọi cách, kể cả những cách đáng xấu hổ nhất. Khoảng 10 năm sau khi chia tay, em cắt đứt mọi liên lạc, đã chặn số điện thoại của tôi mỗi khi tôi gọi. Qua bạn bè, tôi biết rằng em đang hạnh phúc với chồng và hai con gái của em. Một lần tôi tìm kiếm được trang cá nhân của em, tôi đã dành thời gian để quan sát cuộc sống của em.
Có lẽ, Tây Nguyên là nơi lưu giữ nhiều kỷ niệm nhất của chúng tôi. Đó là thời gian chúng tôi thực tập vào năm ba, ở lại đây trong khoảng hai tuần. Thời sinh viên vui vẻ, mỗi khoảnh khắc đều đọng lại trong tâm trí của hai chúng tôi. Lần này, tôi đến đây để công tác. Đi dạo trên những con đường nhỏ, lòng tôi đau xót khi mỗi góc phố đều gợi nhớ về em. Một cách tình cờ, quán mà tôi gặp đối tác cũng chính là nơi mà chúng tôi thường ăn trưa. Chiều về, sau khi nhậu say, tôi về khách sạn để nghỉ ngơi, lòng trống vắng, những kỷ niệm ùa về. Tôi tắm rửa, gọi về cho vợ con như mọi ngày, chờ đợi sự tỉnh táo trở lại rồi lái xe đi lang thang trên những con đường quen thuộc. Tôi đi qua từng góc phố, mỗi nơi đều đọng lại hình ảnh của em, và tôi ngồi một mình trong quán, uống rượu. Đã 15 năm trôi qua, nhưng tôi vẫn không thể xóa nhòa hình bóng của em.
Hình ảnh của em trong bộ áo dài vẫn hiện lên trước mắt tôi trên mạng, đôi mắt ấm áp nhưng buồn bã của em, và những ngày tháng êm đềm bên nhau, từng ngày qua tôi vẫn cảm thấy áp lực. Không hiểu sao, tôi lại mua một chiếc sim điện thoại mới, nhấc máy gọi em, chỉ để thử xem liệu em có nghe máy không. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đầu kia của đường dây: 'Dạ, alo có ai ạ'? Tôi im lặng và tắt máy. Bây giờ đã là 8 giờ tối. Chắc em đang hạnh phúc bên gia đình, không phải số điện thoại quen thuộc nên em mới không nhận ra. Tôi cảm thấy áy náy. Sẽ có lỗi với vợ con, và tôi muốn chôn giấu những cảm xúc này sâu trong lòng, nhưng làm thế nào để quên được em đây? Mong mọi người có thể cho tôi một lời khuyên.