blogradio.vn - Qua những người bạn cùng trang lứa, tôi và anh ta gặp nhau và yêu nhau. Thời đại sinh viên, dù còn nhiều lo toan, nhưng có lẽ đó là thời kỳ yên bình và hạnh phúc nhất đối với tôi và anh ta.
Cảm ơn Thanh Xuân đã cho chúng tôi có nhau, cùng nhau trải qua những năm tháng dữ dội của tuổi trẻ. Khi nghĩ về nhau, chúng tôi đều tỏ ra ấm lòng sau những thăng trầm của Thanh Xuân…
Một cuộc gọi từ người bạn cũ vang lên, tôi cố tình không nghe. Một cuộc, hai cuộc và ba cuộc, tôi nhấn máy để nghe, bất giác hình ảnh của anh ta hiện ra bên kia đường dây. Tám năm trôi qua, sau cuộc gặp cuối cùng, cả hai đều cảm thấy lạ lẫm và có chút ngượng ngùng. Vài câu hỏi và lời chúc bình an mà anh ta gửi, nhưng trong ánh mắt đó, chúng tôi vẫn còn những cảm xúc không thể diễn tả.
Năm đó, tôi và anh ta đều là sinh viên của một trường đại học xây dựng. Tôi học kinh tế xây dựng còn anh ta học bên cầu đường. Hai lớp gần nhau, học chung ca, cùng khoa và cùng lớp môn chính trị. Anh ta là một chàng trai đẹp trai, tài năng. Còn tôi chỉ là một cô gái nhà quê nghèo, tỉnh lẻ, không có gì nổi bật. Qua những người bạn chung, tôi và anh ta quen nhau và yêu nhau. Thời đại sinh viên, dù còn nhiều lo toan, nhưng có lẽ đó là thời kỳ yên bình và hạnh phúc nhất đối với tôi và anh ta.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta chọn học lên cao hơn để đáp ứng kỳ vọng của gia đình và phù hợp với công việc của mình, còn tôi bắt đầu đi làm. Chúng tôi cùng chọn Hà Nội là điểm đến tiếp theo, anh ta học ở Thanh Xuân, tôi làm việc ở Hà Đông. Khi đó, đường cao tốc trên cao đang được xây dựng, tôi nói với anh ta, không biết bao giờ con đường này mới hoàn thành nhỉ, có lẽ khi ấy con chúng ta cũng đã trưởng thành rồi. Mặc cho tất cả, chúng tôi đã ước mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ.
Trong năm cuối ở Hà Nội, và cũng là năm thứ hai chúng tôi bên nhau, chúng tôi đã chia tay. Năm năm không một lần cãi nhau, không một lần xa cách, và lần chia tay đầu tiên cũng là lần chia tay cuối cùng của chúng tôi. Sau đó, những ngày tháng đau khổ, nước mắt là điều chúng tôi phải đối mặt. Năm đó, tôi rời bỏ Hà Nội, tôi rời bỏ những ký ức, những con đường, những dấu vết về anh. Tôi từng hận anh rất nhiều, hận vì anh không cùng tôi vượt qua khó khăn, hận vì anh không trân trọng những gì chúng tôi có, hận vì anh không tìm kiếm tôi...
Sức mạnh của thời gian, sức mạnh của cuộc sống, và vòng xoáy của đời sống cuốn trôi đi sự oán trách trong tôi. Bây giờ, khi đã trưởng thành, chúng tôi thầm cảm ơn Thanh Xuân đã cho chúng tôi có nhau, cùng nhau trải qua những năm tháng vụng về của tuổi trẻ. Khi nghĩ về nhau, chúng tôi đều có thể mỉm cười sau những thất bại của Thanh Xuân...