Mùa thu lạnh lẽo, cô đơn. Ánh trăng nhạt nhòa lặng thinh giữa không gian u tối bàng bạc. Những vì sao lấp lánh đã đâu mà tôi không thấy nữa?
Chỉ còn những nỗi nhớ rưng rưng, ánh sáng vơi vẹo lóe lên gương mặt người. Cả thiên hà như một đêm hội hoa đăng rực rỡ. Tôi lạc vào đêm tiệc của những kỷ niệm xa xưa...
Hồi đó, chúng tôi những đứa trẻ háo hức mong chờ mỗi ngày đến Trung thu. Bố làm cho chị em tôi chiếc đèn ông sao to bằng giấy xanh đỏ. Ở giữa, bố đặt một cây nến nhỏ, dặn chúng tôi rước đèn thắp lúc nào. Mẹ lấy những tờ giấy bạc từ bao thuốc lá dán chiếc vương miện có hình bướm và hoa phía trên. Tôi rất thích vì lần đầu tiên có được chiếc vương miện đặc biệt như vậy.
Khu tập thể có khoảng 20 đứa trẻ cùng nhau lau chùi. Khi các anh chị lớn kêu gọi, mọi người đều cùng nhau đóng góp để chuẩn bị mâm cỗ Trung thu - bao gồm chuối trứng cuốc, bưởi vàng ươm, hồng đỏ rực rỡ... cùng các loại bánh nướng, bánh dẻo, cốm xanh. Tất cả được sắp xếp gọn gàng trên chiếc bàn nhỏ ở sân khu tập thể.
Vào đêm hôm đó, khi ánh trăng từ từ rải những hạt vàng lung linh, các chàng trai mang đèn ông sao, đèn lồng; các cô gái mặc mặt nạ Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới. Cả đoàn điệu đà đeo vương miện công chúa, chim công. Màu xanh, màu đỏ rực rỡ trên một góc đường. Tiếng trống cơm bùm bùm, cắc cắc, tiếng kèn kéo quân inh ỏi. Khu tập thể sôi động hẳn lên. Những chiếc nến lung linh, rạng rỡ. Đoàn rước đèn rồng rắn từ nhà này sang nhà kia, hát vang bài: 'Chiếc đèn ông sao, sao năm cánh tươi màu...'; 'Trung thu liên hoan trăng sáng ngập đường làng. Dưới ánh trăng vàng đàn em cất tiếng hát vang'.
Tụi trẻ đi đến đâu, trăng theo đến đó, ánh sáng soi rõ những gương mặt trẻ thơ phơi phới, rạng ngời. Hát mãi cho đến khi trăng lên đỉnh đầu, trắng lóa cả khoảng sân, nhìn rõ bóng hình cây đa chú Cuội, tụi trẻ mới tụ lại để phá cỗ. Ăn xong, tụi trẻ lại bày trò chơi như thả đỉa ba ba, rồng rắn lên mây... Tiếng hò reo vang động cả khu tập thể. Đến khi bố mẹ gọi về ngủ, tụi trẻ mới tan cuộc. Niềm vui cứ âm ỉ, len vào giấc ngủ, kể đi kể lại mấy ngày chưa hết...