blogradio.vn - Nắm chặt chiếc nam châm trong tay, tâm hồn bỗng rạo rực, thét gào khao khát sự sống. Dòng cảm xúc cuồn trào, nhấn chìm trong tiếng “thịch... thịch...” nơi ngực trái. Quyết tâm sống, không chỉ tồn tại nữa!
Đứng trước cánh cửa quen thuộc nhưng lạ lẫm, đôi chân chôn chặt trên tấm thảm trước nhà. Bước qua cánh cửa, nơi từng xem là nhà, là nơi dừng chân, là vòng tay ấm áp sau những giờ chiến đấu dài. Nhưng giờ đây, không tiếng xúm xít sum vầy, không tiếng bát đũa trên bàn ăn. Càng không tiếng nói ngọt ngào của mẹ.
Cũng đã tròn 1 năm, cơn ác mộng đã rời xa, thay vào đó là những đêm trằn trọc, mông lung. “Mình đang cố gắng về điều gì?” câu hỏi xuất hiện cả ngàn lần trong những đêm tĩnh mịch, khi nó cố gắng tự liếm láp vết thương của mình.
Từ khi mang trên đầu dải khăn trắng, nó lạc lối trong một khoảng không vô định, không biết sống vì điều gì. Tâm trí trôi về những ngày đã qua, ngày nó cố gắng chứng minh với nhà rằng mẹ đã lựa chọn tốt nhất cho nó. Nhưng... 'Cả quãng đời về sau' ngắn ngủi.
Vào một ngày mưa gió tháng 9, nó quyết định trở về “nhà”. Ngôi nhà nằm trong một con hẻm nhỏ, dài giữa lòng thành phố. Nó đứng im trước cánh cửa. Dường như hôm nay trời cũng hiểu lòng nó, khóc thay cho nó, để mẹ không thấy giọt nước mắt nóng hổi nơi gò má. Mở cửa bước vào, không khí tĩnh lặng, hiu quạnh. Nó lẻ bước đi khắp nhà, níu kéo hình bóng đã tan từ lâu.
“Nhìn thấy mấy chiếc nam châm này, con thấy chúng đẹp không? Đây là biểu tượng của các quốc gia trên thế giới đấy! Khi con lớn lên, mẹ con sẽ cùng nhau khám phá những quốc gia này, con nhé!”
Đứa trẻ 7 tuổi kia đã vui sướng, hạnh phúc với những lời nói đó, mong chờ một khoảng thời gian dài. Nó sẽ được khám phá những địa danh mới, kể lại những trải nghiệm với bạn bè, không phải buồn khi chúng nói về các chuyến du lịch gia đình. Vì gia đình nó chưa từng đi cùng nhau, vì... ba nó luôn bận rộn...
Đứa trẻ hồn nhiên kia vẫn luôn cố gắng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện và thông cảm cho ba khi ông luôn bận rộn, khi ông quên mất ngày sinh nhật của nó và khi ông không bao giờ ghé thăm nó kể từ lần gặp cuối cùng. Chắc là vì ba luôn bận rộn... nó tự an ủi mình như vậy.
Cho đến bây giờ, đứa trẻ ấy vẫn chưa một lần đặt chân ra ngoài. Vì số tiền học phí, chi phí sinh hoạt đã là gánh nặng quá lớn, gánh nặng trên vai của mẹ, như thể đang chờ đợi để khiến vai nhỏ bé ấy gục ngã bất cứ lúc nào. Lúc đó, nó chỉ có thể giấu mong ước của mình vào trong tim nhỏ bé và có lẽ, mẹ nó cũng thế. Hơn cả, nó hiểu rằng một gia đình không có sự hiện diện của người cha sẽ trở nên vất vả như thế nào. Nhìn thấy tấm lưng gầy gò hàng ngày, thức khuya và dậy sớm để chăm sóc cho nó, từng bữa ăn, giấc ngủ, không để nó thiếu thốn bất cứ điều gì, tâm trí nó hiểu rằng mơ ước của mẹ đã được gói gọn cẩn thận, nhường chỗ cho nó - tia hy vọng cuối cùng để mẹ bám vào cuộc sống này, dù khổ đau.
Không biết đã bao lâu trôi qua, nó vẫn đứng im trong gian bếp cũ, nắm mấy chiếc nam châm cũ kỹ trong tay. Mong ước của nó chính là mong ước mãnh liệt của mẹ. Những lời khuyên trước khi ra đi của bà vẫn rơi vào tâm trí của nó.
“Đừng buồn nữa, hãy tiếp tục sống, sống thay cho cả phần của mẹ.”
Đúng vậy, phải tiếp tục sống! Sống thay cho cả phần của mẹ! Sống để tìm lại đứa trẻ ngây ngô thuở ấy, sống để viết tiếp thời son trẻ kết thúc nhanh chóng của bà. Sống để cảm nhận trái tim cằn cõi vẫn đang cố gắng đập từng nhịp, sống để biến cuốn nhật kí tràn ngập nước mắt thành những trang giấy đong đầy hơi thở của sự sống.
Nắm chặt chiếc nam châm trong tay, tâm hồn đã lâu mới rạo rực, khao khát sự sống. Cảm xúc cuộn trào, nhấn chìm trong tiếng “thịch... thịch...” nơi ngực trái. Nó hiểu rồi! Nó quyết tâm rồi! Từ giờ trở đi, nó sẽ “sống” chứ không “tồn tại” nữa!
Sau một thời gian, năm mới cuối cùng cũng đến, mùa xuân về mang theo làn hơi ấm lan tỏa. Thường vào dịp này, các cửa hàng sẽ mở cửa bán hàng, hưởng ứng không khí rộn ràng của cái Tết sắp tới. Nhưng tại một cửa hiệu sách, chủ cửa hàng loay hoay, khệ nệ sắp xếp lại tinh thần trước khi phải xa chúng một thời gian dài. Cuối cùng, nó ngồi xuống ghế lười, ngắm thành phố thay áo mới, cảm thấy muốn rũ bỏ quá khứ, viết tiếp bằng niềm tin và hạnh phúc.
Kim đồng hồ đã điểm, cửa hàng đóng cửa, chàng trai với vali chầm chậm hòa vào dòng người rồi mất hút. Không ai biết khi nào anh ấy trở lại, chỉ biết một trái tim cằn cõi đang từ từ sống lại từ vùng hoang mạc đau thương của tuổi thơ.