*Chú ý: Bài viết chứa một số từ ngữ nhạy cảm
Tuy nhiên, các cô gái này, như quán quân của các chương trình giải trí khác như The Voice hoặc Vietnam Idol, họ đều đã cố gắng và xứng đáng được tôn trọng. Vì vậy, khi lướt Facebook và thấy câu chuyện của một nhà báo nào đó, tôi đã cảm thấy kinh tởm vì những suy nghĩ như thế này vẫn còn tồn tại trong một phần của xã hội.
Tôi không biết từ bao giờ, cuộc thi Hoa hậu đã trở thành một nghề, thậm chí là một nghề rất 'hot', đem lại danh tiếng và tiền bạc. Như một quy luật, người nổi tiếng thường nhận được sự chú ý đặc biệt từ công chúng, và cũng phải chịu đựng sự phê phán và soi mói từ người khác. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là họ phải chịu đựng sự xúc phạm và sỉ nhục chỉ vì lí do vô lý như màu da và nguồn gốc. Phê phán phản ánh đạo đức, nhưng nếu không công bằng và nhân văn, thì phê phán sẽ trở thành sỉ nhục, và sỉ nhục chỉ có thể phản ánh những khuyết điểm và xấu xa trong con người.
Trong vai trò là một nhà báo, một người đàn ông 'có hiểu biết' (vì nhà báo cần phải có hiểu biết chứ!) như anh Đào Tuấn lại so sánh làn da của một cô gái với màu *** *** (tôi không muốn viết ra nữa), thì cảm giác đầu tiên của tôi chính là sự kinh tởm đến nỗi buồn nôn. Một suy nghĩ chỉ từ nửa phần dưới cơ thể! Một sự sỉ nhục ở mọi khía cạnh! Có lẽ ở con người đó, phụ nữ chỉ là vật mua vui và đàn ông xem mình là sinh vật thống trị, cái mà chỉ tồn tại trong thời Trung cổ.
Và không chỉ dừng lại ở việc công kích cá nhân và miệt thị ngoại hình, anh ta còn đang sỉ nhục một dân tộc. Nhà báo Đào Tuấn đã dùng sức mạnh từ ngôn từ để so sánh cô gái đó như khỉ hoặc vượn, không cần đuôi vẫn vào rừng hú mà không lo bị bản quyền. Nếu status đúng với ý đó, thì anh ta đã xúc phạm không chỉ riêng H’Hen Niê mà còn cả dân tộc Ê Đê, thậm chí là hơn 50 dân tộc thiểu số khác. Tôi nhận thấy rằng, dân tộc thiểu số ở Việt Nam đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Tâm lý miệt thị, phân biệt dân tộc thiểu số, ít hay nhiều, đã ăn sâu vào suy nghĩ của người Kinh dù họ không đáng như vậy. Nhưng nhà báo ơi, anh có chăng chưa từng nghe về những 'danh tiếng' mà người Việt Nam phải đối mặt khi ra nước ngoài, những định kiến không đáng có mà chúng ta phải đối mặt? Anh có cảm thấy buồn bã, tức giận, phẫn nộ không? Nếu có, thì tại sao anh lại làm những điều đáng khinh đó với dân tộc của mình, với những người anh em chung bọc 'trăm trứng'?
Lạm bàn một chút ngoài trường hợp của một nhà báo, có vẻ như thời đại hiện nay quá dễ dàng để người ta tỏ ra miệt thị người khác, đặc biệt là qua lời nói. Đôi khi ta thả một phát ngôn dưới một tài khoản ẩn danh, không ai biết là ai, và cho rằng đó là tự do ngôn luận, là vui, là hài hước. Nhưng không, thực ra đó chỉ là sự vô học.
Tôi biết ngoài kia, còn rất nhiều người khác, rất nhiều 'Đào Tuấn' khác cũng đang hành xử không công bằng như vậy với chính đồng loại của mình, thậm chí là chính phụ nữ tự do bày tỏ sự sỉ nhục cho nhau. Và H’Hen Niê, đến thời điểm này không phải là một cô gái ham vinh quang và tiện nghi. Ít nhất, cô ấy đã vượt qua những định kiến hẹp hòi để không phải kẹt ở nhà từ khi còn nhỏ mà thay vào đó đã hoàn thành hết chương trình học phổ thông và thậm chí là đại học. Tất cả những người khác đang chỉ trích và phê phán liệu rằng họ đã nỗ lực đạt được như vậy chưa?