Tôi muốn mỗi ngày, từng khoảnh khắc đều có bóng dáng của cậu, làm cho cuộc sống của tôi trở nên đặc biệt hơn.
Hôm qua
Chiều nay cậu ấy đi học, như mọi thứ 7 khác, mỗi lần đều để lại khoảnh khắc trống vắng trong tâm trí. Tôi đi dạo bên hồ Tây, nhìn ánh nắng chiếu qua kẽ lá, một mình tôi rê bước trên con đường tấp nập. Bỗng như thời gian trở về, những kỷ niệm hiện lên, tôi thảnh thơi hưởng thụ từng khoảnh khắc ấy.
Cậu ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, chiếm hết tâm trí và trái tim của tôi. Dần dần, tôi cảm thấy nếu thiếu vắng cậu ấy, cuộc sống của tôi sẽ trở nên khó chịu. Và tôi mong muốn mỗi ngày, từng khoảnh khắc đều được cùng hít thở cùng cậu, làm cho cuộc đời hữu hạn của tôi trở nên ý nghĩa hơn.
Trong mối quan hệ, tôi mong muốn có thời gian nghỉ ngơi part-time. Nguồn ảnh: Pinterest
Nhưng gần đây, tôi đã cảm thấy một chút thay đổi trong suy nghĩ của mình. Tôi nhận ra rằng, việc dành thời gian vào mỗi thứ 7 để tự suy ngẫm, gặp gỡ bạn bè để trò chuyện về cuộc sống không phải là điều tồi tệ. Có lẽ đã đến lúc, tôi nhận ra rằng, không chỉ cần có cậu ấy, mà còn cần có những thứ từng thuộc về tôi trong quá khứ. Những cuộc hẹn, những khoảnh khắc yên tĩnh, thời gian dành cho sự quan sát, và những dòng suy tư... tất cả là một phần của quá khứ của tôi. Tôi nhận ra rằng, cả tôi và cậu ấy cần những khoảnh khắc riêng tư của chúng mình.
Thực tế, việc này khá khó khăn khi chúng tôi sống chung với nhau. Những suy nghĩ không chắc chắn, những bận rộn hàng ngày thường làm mất đi những khoảnh khắc riêng tư, và mỗi người đều cố gắng bỏ qua chúng hoặc hiểu nhầm cảm xúc của mình. Nhưng tôi đã trải qua điều này suốt một năm, thậm chí không gặp gỡ bạn bè nhiều, và nếu có thì hầu hết là bạn chung của cả hai, đến mức mọi người thường nói rằng tôi và cậu ấy giống như hình với bóng, lúc nào cũng dính chặt lấy nhau. Nhưng gần đây, khi mối quan hệ đã kéo dài đủ lâu để chúng tôi không còn cảm thấy quá hồ hởi mỗi khi ở bên nhau, thì tự nhiên xuất hiện những khoảnh khắc khó chịu, khiến tôi cảm thấy khó thở và bực bội. Tôi không thích khi cậu ấy ngủ quá nhiều, hoặc khi cậu ấy chơi game mãi không dứt, thậm chí là khi cậu ấy đi lung tung đôi khi cũng khiến tôi cảm thấy bực mình. Tôi chắc chắn rằng tôi không phải là đã hết yêu cậu, chỉ là có những cảm xúc tiêu cực bất ngờ xuất hiện, rồi biến thành những lời nói không hay mà tôi không ý thức được. Mỗi khi như vậy, tôi thấy mình rất có lỗi, nhưng cũng khó để nói lời xin lỗi, và tôi hiểu, vì sao mỗi khi cậu ấy xin lỗi tôi cũng gặp khó khăn như vậy. Bởi sự căng thẳng, sự lúng túng, sự không chắc chắn và những lỗ hổng về cảm xúc mà mỗi người đều muốn giấu kín.
Bên cửa sổ, có một cô gái đang tự chữa lành. Nguồn ảnh: Pinterest
Đó là lúc tôi nhận ra, cả tôi và cậu ấy cần có không gian riêng để lấp đầy những khoảnh khắc của riêng mình. Tôi tự hỏi, liệu nên sử dụng từ 'vá' hay 'lấp đầy', và tôi dường như thích từ 'lấp đầy' hơn, vì nó tạo ra cảm giác của sự tái tạo, sự nỗ lực từ cả hai phía, thay vì chỉ cố gắng làm những vết rách tạm bợ cảm xúc của hai bên. Cả tôi và cậu ấy, mỗi người đều tôn trọng những thứ từng thuộc về mình, những phần tử cá nhân mà chúng tôi giữ để vẫn là chính mình khi tiếp xúc với làn sóng của tình yêu.
Tôi chỉ yêu cậu ấy đủ như cách tôi yêu chính bản thân mình thôi... Nguồn ảnh: Pinterest
Tôi đã trải qua hai buổi chiều thứ bảy như thế này, một mình làm những việc tôi yêu thích, sống trong khoảnh khắc chỉ dành riêng cho mình. Tôi chắc chắn rằng tôi đang thưởng thức điều này, nhưng biết vì sao tôi vẫn viết những dòng này không? Bởi vì dù tôi ở một mình, tâm trí tôi vẫn tự động nghĩ về cậu ấy, vì yêu không chỉ là cảm nhận được hơi thở của cậu ấy bên cạnh, mà còn là nghe thấy cậu ấy trong trái tim của tôi.
Yêu cậu.