Có ai đã nghe câu chuyện Bộ trang phục mới của Vua chưa nhỉ? Nếu chưa, thì tại Dowload.com.vn, chúng tôi mời tất cả các em nhỏ thưởng thức và đọc nội dung truyện cổ tích Thế giới: Bộ trang phục mới của Vua.
Nghe truyện Bộ trang phục mới của Vua:
Truyện Bộ trang phục mới của Vua
Ngày xưa, có một vị vua giàu có và quyền lực, nhưng lại đam mê thời trang đến mức luôn mong muốn sở hữu những bộ quần áo mới nhất, đẹp nhất và độc đáo nhất trên thế gian. Ông ta chỉ biết mặc mới suốt ngày, không màng đến việc triều chính. Nếu người ta thường nói: 'Vua đang triều chính', thì đối với ông ta phải nói: 'Vua đang diện áo mới', chỉ khi đó ông ta mới hài lòng.
Một ngày nọ, hai người lạ đến cung điện tự xưng là thợ dệt và tự hào rằng họ có thể dệt ra một loại vải cực kỳ đẹp mắt chưa từng thấy. Những bộ quần áo làm từ loại vải đó có một đặc điểm đặc biệt: Bất kỳ ai nịnh nọt hoặc ngu dốt sẽ không thể nhìn thấy bộ quần áo, dù đứng gần như thế nào đi nữa.
Vua tự nghĩ: 'Đây chính là bộ quần áo duy nhất, chỉ cần mặc vào là biết ngay trong đám quan lại của mình ai nịnh nọt, ai ngu dốt, ai không làm tròn trách nhiệm... Ta phải may một bộ như thế này mới đủ phong cách'.
Hai thợ may đặt hai cái khung trống ra và giả vờ như đang làm việc, nhưng thực ra không có gì cả. Họ đòi được thứ sợi tơ đẹp nhất, thứ vàng quý nhất, rồi giả vờ đem bỏ túi để rồi làm việc trên khung trống. Vua hào hứng muốn xem họ làm việc, nhưng nhớ đến tính chất kỳ lạ của loại vải ấy, ông cảm thấy hụt hẫng. Ông sai quan thừa tướng đến xem.
Quan thừa tướng vừa đến đã giơ mắt lên và tự nghĩ:
'Xin Chúa thương xót, ta không thể nhìn thấy gì cả'.
Nhưng may mắn là ông đã kìm lại được, không tiết lộ điều đó. Hai thợ may tiến lại gần và hỏi ông về ý kiến về vải liệu có đẹp không.
- Thật là tuyệt vời! Họa tiết và màu sắc không ai sánh kịp. Chiếc áo này sẽ phản ánh tốt nhân cách của chủ nhân tương lai!
Quan tể tướng đáp, nhưng bên trong lòng ông lo sợ. Ông lo rằng họ sắp nghi ngờ rằng ông là kẻ nịnh bợ, ngu dốt, dại dột và chậm chạp trong công việc.
Hai thợ may tận dụng cơ hội này, lại yêu cầu thêm vàng để thêu vào vải. Họ tiếp tục thủ vàng vào túi và say sưa làm việc trên khung cửi rỗng tuếch.
Không lâu sau đó, vua lại sai một quan thần khác đến xem vải. Hai người chỉ vào mảnh vải tưởng tượng và khẳng định rằng đây là loại vải hiếm có trên thế gian.
Quan thần tự nhủ: 'Không phải là ta dại hay không thực hiện trách nhiệm. Chỉ cần che giấu sự thật là được'.
Tưởng như vậy, ông vờ nhìn và vuốt ve mảnh vải tưởng tượng, sau đó ông đưa tay lên xoa cằm, gật gù nhẹ nhàng. Ông quyết định với hai người rằng chưa từng thấy loại vải nào đẹp bằng, và giống như quan thừa tướng lần trước, ông trở về và tôn trọng báo với vua: 'Muôn dặm không có vật phẩm nào tốt hơn, chiếc áo này rất phù hợp với vua'.
Khắp cung điện tràn ngập tin đồn về mảnh vải kỳ diệu đó. Không thể kiềm chế được, vua phải tự mình tới xem. Ngài không quên mang theo một đám nịnh thần.
Khi tới, ngài thấy hai người vẫn đang chăm chỉ làm việc. Vua nghĩ trong lòng: 'Ồ, ta không thấy gì cả. Một vị vua mà lại mù sao?' Ngài gật đầu mỉm cười: 'Thật tuyệt, thật tuyệt'. Ngài tỏ ra hài lòng khi ngắm nhìn hai khung cửi, không dám thú nhận rằng mình không nhìn thấy gì.
Bọn nịnh thần không ngớ ngẩn: 'Thật là tuyệt vời'. Và họ khuyên vua nên mặc bộ quần áo độc nhất vô nhị đó trong lễ rước thần sắp tới.
Vua trao cho hai thợ dệt danh hiệu 'Thợ dệt của hoàng đế'. Suốt đêm trước lễ rước thần, hai thợ dệt lao động cật lực dưới ánh sáng của 16 ngọn đèn. Họ giả vờ cắt, may, khâu, đính suốt đêm.
Cuối cùng bộ quần áo được cho là đã hoàn thành, sẵn sàng cho ngày lễ rước thần. Vua cùng các quan thần đến. Hai thợ dệt của hoàng đế vẫn giả vờ như nâng một vật gì đó lên trời và nói:
- Ðây là quần, còn đây là áo của Ðại ôn thần. Bộ quần áo này nhẹ như tơ nhện, khi mặc vào cảm giác như không. Và đây cũng là một trong những đặc tính quý báu của loại vải này.
- Ðúng thế ạ! -Bọn nịnh thần phụ hoạ mặc dù thực ra không ai trong số họ nhìn thấy gì.
Hai thợ may tiếp tục nói:
- Thưa vua, xin phép ngài cởi quần áo và đứng trước gương lớn, chúng con sẽ mặc cho vua bộ áo mới.
Vua cởi hết quần áo của mình. Hai thợ dệt của hoàng đế mặc bộ áo mới cho vua như là mặc từng mảnh vải, rồi buộc dây quanh người vua như đang đeo đai lưng. Vua quay người, quay lại trước gương để ngắm nghía. Bọn nịnh thần đồng thanh hò to:
- Ôi trời ơi, bộ áo quá tuyệt vời, từ khi sinh ra đến nay, chúng tôi chưa bao giờ được chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật như thế này trên thế gian này.
Quan trưởng lễ thông báo:
- Long tán đã đến, chờ vua đi rước thần.
Vua trả lời:
- Ta đã sẵn lòng.
Sau đó, vua lại nhìn vào gương để ngắm nghía. Các quan thị vệ có nhiệm vụ cầm đuôi áo, vươn tay sát đất như đang cầm một thứ gì đó, rồi đi với vẻ mặt tự tin như đang cầm một vật thật. Dù không nhìn thấy gì, họ vẫn giữ vững tư duy của mình!
Ở ngoài phố, mọi người liên tục ngạc nhiên khen ngợi bộ quần áo mới của vua, vì không ai muốn bị coi là ngu dốt hoặc không đảm bảo trách nhiệm. Nhưng đột nhiên, từ một góc nhỏ nào đó, một đứa trẻ bất ngờ nói:
- Nhìn kìa! Hoàng đế cởi trần đây.
Mọi người xung quanh đều nghe thấy lời của đứa trẻ nhưng tất cả đều giả vờ như không nghe. Vua ra lệnh quay về ngay lập tức. Có lẽ ông cảm thấy bất ngờ. Một chiếc kiệu vàng được đưa đến, bốn chiếc rèm ngọc được kéo xuống và đoàn nhạc bắt đầu phát âm bản nhạc 'Hồi cung' vang lên.