Trong kho tàng truyện cổ tích Việt Nam, bên cạnh những câu chuyện như: Tấm Cám, Cây tre trăm đốt, Cây Khế, Sọ Dừa, Bánh chưng bánh dày,... thì Cáo Chín là một câu truyện cổ tích được rất nhiều bạn nhỏ yêu thích.
Để giúp cho các bạn nhỏ có thể dễ dàng đọc và hiểu hết nội dung của câu chuyện này. Dưới đây là lời mời của chúng tôi để các bạn cùng lắng nghe và đọc truyện Cáo Chín.
Nghe truyện Cáo Chín:
Câu chuyện Vua Heo
Ngày xửa ngày xưa có một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, được người ta nhặt về nuôi để làm công. Vì nó rất bẩn như con heo nên người ta gọi là Heo. Dù bị ai chế nhạo, khinh bỉ thế nào đi nữa, Heo vẫn không để ý, coi thường mọi người. Trải qua những năm tháng khó khăn, Heo vẫn sống sót và ngày càng trưởng thành. Khi tròn mười lăm tuổi, Heo được giao nhiệm vụ ở nhà của một quan lớn.
Một hôm, quan bắt Heo múc nước để rửa chân cho mình. Khi Heo đến gần chân quan, quan chỉ vào những nốt ruồi và cảnh báo:
– Tao có ba nốt ruồi đỏ ở đây. Mày hãy cẩn thận! Nếu làm tổn thương chúng, cả họ nhà mày đều phải chịu trách nhiệm trả giá cho tướng quân, con ạ!
Heo nghe xong nghĩ trong lòng: – “Có ba nốt ruồi thôi mà cũng coi trọng như vậy à!”. Sau khi suy nghĩ, Heo lật áo lên cho quan nhìn những nốt ruồi trên cơ thể và nói:
– Quan lớn chỉ có ba nốt ruồi thôi nhưng đã coi trọng đến như vậy, còn tôi thì có đến chín nốt ruồi đỏ đây này.
Ông quan nhìn thấy đứa bé có chín nốt ruồi đỏ ở sau lưng, bèn cảm thấy lạ lùng, trong lòng nghĩ: – “Ôi trời ơi! Làm thế nào mà nó có dáng vẻ quý phái như vậy! Chắc chắn sau này nó không trở thành vua thì cũng làm chúa mà thôi. Nếu để nó làm vua hoặc làm chúa, thì có lẽ sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề. Phải tìm cách loại bỏ nó đi mới được”.
Sau đó vài ngày, ông quan trao cho một đứa hầu gái một gói thuốc độc và bảo cô nhỏ: – “Nhớ đổ gói thuốc này vào cơm cho thằng Heo ăn. Nhưng nhớ giữ kín miệng, nếu ai biết thì tao sẽ giết mày trước”.
Người hầu gái nhận gói thuốc độc, thương cảm Heo vô biên. Nhưng cô không thể phản bội lời của chủ mình, buộc phải rắc vào bát cơm để dành cho Heo. Ngày đó, Heo phải đi chợ mua giấy và bút cho chủ. Khi trở về, thấy người hầu gái đang cho lợn ăn. Heo nhìn thấy cô đang rắc gì vào bát cơm và nói:
– Heo ơi! Heo ơi! Heo ăn Heo chết, nhưng Heo không ăn thì Heo cũng chết!
Khi nói, cô vừa gõ vừa thốt ra ba lần như thế. Heo nghe thấy thì cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn chưa hiểu ý nghĩa thế nào, nên liền chạy lại hỏi:
– Có gì muốn nói với tôi không?
Cô gái trả lời:
– Heo đừng quên tôi, tôi sẽ giúp Heo.
Heo gật đầu. Cô nhanh chóng dẫn Heo ra một chỗ vắng, kể hết sự việc và nói:
– Nếu Heo không trốn kịp, tai vạ sẽ đến nhanh chóng. Không cách nào tránh được.
Heo biết ơn cô gái một cách sâu sắc, ôm đầu nàng và hôn nàng nói:
– Sau này nếu có việc gì xảy ra, nàng hãy tìm đến với tóc lòa xòa như này, chỉ có thế tôi mới nhận ra.
Heo đến làm việc cho một lão già giàu có. Lão già thấy Heo đến xin việc nhưng không biết gì cả. Vì có vài đứa con đang chơi nhảy múa lêu lổng, hắn bảo Heo trông nom chúng. Công việc không quá vất vả và Heo hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng đứa trẻ quá nghịch ngợm, khiến Heo phải làm việc rất căng thẳng và thường bị mắng. Heo nén giận không nói gì.
Một ngày, lão già thấy đứa con buồn buồn, nên bảo Heo:
– Mày phải gục xuống làm ngựa để các anh ấy chơi. Chỉ khi đó các anh ấy mới vui và tao mới trả tiền cho mày đúng giá.
Heo phải chịu đựng việc bị đè lên bởi tất cả, từ trẻ con đến người lớn. Chúng thích thú lắm. Do đó, hôm sau trò chơi lại diễn ra. Con trai lớn của ông già giàu có cưỡi lên lưng Heo, nó vặn tai Heo, Heo không phản kháng. Trong một thoáng, nó dùng roi đánh vào mông Heo, cười nhạo như một người cưỡi ngựa thực thụ. Heo không thể nhịn được nữa, vung tay ra gạt đứa bé một cái. Đứa bé bị đẩy mạnh ra phía trước, đầu va vào tường và tử vong.
Khi nhận thấy cái chết của đứa bé, Heo hoảng sợ và nhanh chóng bỏ chạy. Heo đi rất xa, tìm đến một ngôi chùa trên núi, xin hòa thượng cho phép ở lại để phục vụ và sau này sẽ cắt tóc quy y. Hòa thượng cần một đứa trẻ hàng ngày leo lên bàn lau chùi các tượng Phật, nên nhận Heo vào chùa. Công việc không quá vất vả và Heo thực hiện trách nhiệm của mình. Một ngày nọ, hòa thượng nhìn thấy các kẽ giữa tay chân của các tượng Phật vẫn đầy bụi, phê phán Heo làm việc không trung thực. Ngày hôm sau, Heo cố gắng lau sạch các kẽ tay chân của các tượng nhưng khó lòng làm cho tất cả sạch sẽ. Tức giận, Heo nhìn vào một tượng và quát lớn: – “Nâng tay lên cho tôi lau!”. Thần tượng bỗng giơ tay lên trời. Khi lau xong, Heo nói tiếp: – “Duỗi chân ra ngay, nếu không tao sẽ đánh mày một roi!”. Tượng Phật đang ngồi tự động đưa chân ra cho Heo lau. Nhờ cách này, Heo đã lau sạch tất cả các tượng. Sau khi hoàn thành, Heo lại hô lên để các tượng quay về vị trí cũ.
Từ đó, Heo tiếp tục làm theo cách đó. Nhưng một ngày, sau khi lau xong, Heo quên bảo các tượng thu về tay và co chân lại, rồi chỉ đứng đó mà không làm gì. Buổi tối, các hòa thượng lên chùa tụng kinh và khi nhìn thấy tất cả các tượng Phật đều đứng duỗi chân, họ rất ngạc nhiên và gọi tất cả sư về để chứng kiến điều kỳ diệu chưa từng thấy. Khi hỏi Heo, chàng thừa nhận rằng vì quên bảo các tượng ngồi xuống như cũ. Hòa thượng nghĩ trong lòng: – “Chỉ có người có định mệnh mới có thể sai khiến được Phật. Đứa bé này đã thể hiện khả năng sai khiến Phật và có thể sẽ trở thành vua trong tương lai. Nếu không thông báo cho quan trên, họ có thể truy nã, và tôi cũng chịu trách nhiệm”.
Suy nghĩ xong, hòa thượng gửi người báo cho quan trên. Nhưng có một đứa bé khác đã mách cho Heo biết, vì vậy Heo đã bỏ trốn trước khi quan đến.
Lần này Heo đến làm việc cho một phú thương. Trước nhà phú thương, có một hàng cây cau mọc đều và xanh tốt. Hắn giao cho Heo nhiệm vụ hàng ngày là phải múc nước tưới cây cau. Một ngày, Heo mệt mỏi ngồi nghỉ dưới bóng cây, chỉ vào ba cây cau và đùa:
– Cây này là cha, cây này là mẹ, cây này là con!
Bất ngờ, ba cây cau ấy bắt đầu thay đổi kích thước: cây cau cha lớn hơn tất cả, trong khi cây cau con lại nhỏ hơn và thấp hơn, buồng lá của nó gần sát mặt đất.
Ngày tiếp theo, khi phú thương ra vườn và thấy mấy cây cau biến dạng, ông cảm thấy kỳ lạ và gọi Heo tới để hỏi lí do. Heo đáp:
– Đó là vì lời tôi nói mà chúng thay đổi như vậy!
Phú thương có vẻ kỳ quái nhưng vẫn ra lệnh cho Heo:
– Nếu như vậy thì mày phải làm cho chúng trở lại bình thường, nếu không tao sẽ đánh mày một trận cho đỡ khổ.
Heo trừng mắt và nói với hắn:
– Con người nên giữ lời hứa. Tôi không thể thay đổi điều đó!
Phú thương tức giận lấy gậy đuổi Heo, Heo phải chạy trốn vội vàng. Mặc dù đói bụng nhưng cậu vẫn không dám ngừng lại. Đến nửa đêm, khi mệt mỏi và buồn ngủ, Heo tìm thấy một căn nhà khác để nghỉ ngơi. Trong căn nhà, mọi người đều ngủ say. Heo nhìn thấy một góc có bàn thờ Long thần với một chỗ trống để nằm, cùng với một chiếc chiếu dày dặn. Anh ta đặt tượng Long thần vào một góc và nằm trên bàn để ngủ một giấc sâu giấc. Sáng hôm sau, Heo thức dậy và tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Khi chủ nhà thức dậy, thấy Long thần nằm dưới đất và bàn thờ còn dơ bẩn, họ lấy làm lạ và nhanh chóng trải chiếu và đặt tượng Long thần lên. Nhưng khi họ cố gắng di chuyển tượng, họ không thể nào cất lên được. Lúc đang bối rối, một người từ trên cao xuống, thay mặt Long thần nói:
– Tôi chỉ ở nơi mà vua đã đặt tôi. Nơi nào vua muốn, tôi sẽ ở ở đó.
Nhìn thấy điều này, mọi người tin rằng ngày hôm qua thiên tử đã đến thăm nhà họ. Tin đồn này lan rộng và khi dân chúng đang hy vọng vào sự xuất hiện của một vị vua mới, vị vua sẽ giải cứu họ khỏi khủng hoảng, Heo đã rời đi lên núi và gia nhập một đội quân. Anh ta chiến đấu cùng họ và kiếm được nhiều chiến công. Cuối cùng, với sức mạnh và trí tuệ của mình, anh ta trở thành chủ nhân của một miền đất rộng lớn. Khi mọi người biết Heo là người được Thần, Phật phù trợ, họ đến theo anh ta mỗi ngày nhiều hơn. Heo tự phong mình là vua, thành lập triều đình và bổ nhiệm quan chức. Kẻ thù của anh ta thường gọi anh ta là vua Heo.
Một ngày, khi vua Heo đi qua những vùng đất quen thuộc, một nhóm người dẫn một cô gái tóc dài ra gặp vua. Ban đầu, vua không nhận ra cô gái. Nhưng khi nhìn thấy mái tóc rối bời, vua nhận ra ngay đó là người hầu gái, người từng giúp đỡ và ân nhân của mình trong quá khứ. Ngay lập tức, vua đưa cô gái về cung điện và làm nàng hoàng hậu.