Hôm nay, chúng tôi sẽ giới thiệu đến mọi bạn nhỏ câu truyện cổ tích Việt Nam đặc sắc, đó là truyện Cậu bé ngốc thành thiên tài.
Đây là câu chuyện cổ tích kể về một cậu bé ngốc đã trở thành thiên tài, vì ngốc nghếch quá nên đã bị vợ bỏ và lấy người khác,... Để biết thêm về diễn biến của câu chuyện này, chúng tôi mời mọi người cùng lắng nghe và đọc câu chuyện này nhé.
Nghe truyện Cậu bé ngốc thành thiên tài:
Truyện Cậu bé ngốc trở thành thiên tài
Ngày xưa, ở một ngôi làng, có một chàng trai Ngốc cha mẹ qua đời sớm. Trước khi cha mẹ anh mất, họ đã kết hôn cho anh một người vợ và để lại cho họ một căn nhà, một khu vườn và vài mẫu ruộng. Tuy nhiên, khi thấy Ngốc ngốc nghếch, vợ anh quyết định rời bỏ và lấy chồng khác. Sau khi cha mẹ vợ qua đời, vợ Ngốc cũng rời nhà hơn một năm mà không quay lại. Trong khi đó, có một người thầy, người đã mất vợ, muốn cưới vợ Ngốc. Vì cha mẹ vợ Ngốc thích tiền và quyền lực, họ đã đồng ý nhanh chóng. Họ yêu cầu chàng rể chỉ cần chuẩn bị lễ vật và tổ chức lễ cưới một cách nhanh chóng, mặc dù Ngốc không biết cách kiện tụng và không có ai ủng hộ anh ta. Ngốc không biết phải làm gì để thuyết phục vợ trở lại hoặc suy nghĩ về việc kiện tụng, vì với anh ta, việc đó quá phức tạp và rắc rối, như một con chim lạc vào rừng.
Ngày cưới của hai bên đã đến mà Ngốc vẫn không có kế hoạch, vì không ai đã đề xuất cho anh ta. Trước ngày cưới, một phụ nữ hàng xóm đến và nói với Ngốc:
– Anh ấy sắp mất vợ rồi. Ngày mai là ngày họ tổ chức lễ cưới. Anh có biết không?
– Có biết, Ngốc trả lời.
– Sao anh không tìm cách giải quyết vấn đề với chúng?
– Tôi không biết phải làm thế nào, bây giờ tôi có thể làm gì?
– Nếu không biết thì cần phải tìm cách học hỏi khôn ngoan từ người khác chứ!
Ngày hôm sau, Ngốc dậy sớm quyết định học hỏi khôn ngoan như lời khuyên của bà láng giềng. Anh đi thẳng một phen. Khi mặt trời đã cao, anh vẫn chưa học được gì vì mọi người đều bận với công việc của họ. Khi đi qua một bãi cỏ rộng, anh gặp một nhóm trẻ em đang chơi đùa. Anh đến gần và nghe thấy một đứa nói: – “Ngồi chơi ở nơi xanh mát còn hơn ngồi ở nhà”. Ngốc ta thấy câu nói rất hay, liền lẩm bẩm học thuộc lòng.
Sau đó, anh tiếp tục đi và đến một bờ ruộng, anh thấy một người đang bắt chuột. Người đó đang lom khom bắt chuột, đặt hòm và đốt rạ để hút khói vào hang. Một con chuột từ trong hang đột ngột thò đầu ra ngoài, nhưng khi thấy bóng người, nó lại rút vào hang. Người kia giơ ngón tay và nói: – “Thò ra thì thấy, rút vào thì an toàn!”. Ngốc ta thấy câu nói rất hay, liền lẩm bẩm học thuộc lòng.
Ngừng bắt chuột, Ngốc tiếp tục hành trình. Đi qua một cánh đồng khác, anh thấy hai người đang làm ruộng, ngồi nghỉ dưới gốc cây, hút thuốc. Một người nói với người kia: – “Trên cao chứng nguyên, dưới đất biểu hiện”. Ngốc thấy câu nói này hay, lại lẩm bẩm học thuộc.
Trưa nay, anh tiếp tục đi một đoạn đường dài hơn nữa. Trước mắt là dòng sông nước chảy xiết. Giữa sông, anh thấy một chiếc bè gỗ đang trôi. Một ông lão đứng ở trên đồi nhìn xuống bè, rồi bất ngờ thốt lên: – “Lưu giang bất biến, sóng cũng mênh mông”. Ngốc thấy câu nói này rất hay, lại lẩm bẩm học thuộc.
Buổi chiều, trên đường về, anh đi qua một hàng cơm. Hai người từ trong cửa hàng bước ra, đang trò chuyện với nhau. Sau đó, họ từ biệt nhau, người này nói với người kia: – “Cơm no, rượu say, ta xin phép, mai sớm ta lên quan”. Ngốc nhớ câu này. Sau một ngày mệt mỏi và đói bụng, Ngốc trở về nhà, ăn cơm và nằm trên giường nhẩm lại những điều đã học. Rồi anh ngủ quên không biết từ lúc nào.
Hôm sau, Ngốc ăn mặc chỉnh tề rồi đến nhà bố mẹ vợ.
Khi đến, anh thấy nhà đông khách, bàn tiệc đã sắp xếp, hai gia đình đang vui vẻ ăn uống. Ngốc không nói gì mà bước vào.
Một người trong nhà chạy vào báo cho bố mẹ vợ Ngốc và chàng rể mới biết rằng chàng rể cũ đến mà không mời. Mọi người cười và tỏ ý khinh thường, nhưng vẫn bảo người trong nhà ra mời Ngốc vào để xem hắn ta định làm gì. Họ ngạc nhiên khi thấy Ngốc thoải mái ngồi xuống đám cỏ trước sân, và ngay lập tức Ngốc nói câu mà anh đã học được ngày hôm trước:
– Ngồi dưới bóng cây cỏ xanh còn thích hơn là ngồi dưới ánh nắng mặt trời.
Cảm thấy câu nói có ý nghĩa thách thức, nhiều người từ việc khinh thường Ngốc đã chuyển sang lo lắng. Họ đứng ở cửa nhìn ra để xem phản ứng của Ngốc. Ngốc nhìn thấy họ, liền nhớ đến câu thứ hai đã học được, và chỉ vào nhà mà nói:
– Thử thách, thử thách, lo sao chẳng chết?
Từ tình trạng lo lắng, mọi người chuyển sang sợ hãi khi thấy trong câu nói thứ hai của Ngốc không chỉ là sự thách thức mà còn có sự đe dọa.
Thầy khóa đứng lại ngồi, rất lo lắng như sắp có điều không may. Hắn nói với bố vợ Ngốc: “Thằng này không phải ngốc như bố nghĩ. Tôi nghĩ nó đang có mưu mô gì đó”. Nhưng người bố vợ vẫn khinh thường Ngốc, đáp: – “Đừng lo, nó cứ ù lì như một hòn đá. Tôi chắc chắn rằng nó không thể làm gì phá hoại đám đông đâu!”.
Mặc dù vậy, ông vẫn ra lệnh để mời chàng Ngốc vào nhà, nhưng chỉ để anh ngồi ở những bàn dưới cùng dành cho người hầu. Đó là các mâm cỗ đơn giản không có nem, mọc, giò, chả, và không có rượu. Họ thấy Ngốc vui vẻ bước vào và ngồi trên chiếc chiếu. Dù đói bụng, anh cầm đũa và bát ăn rất ngon. Bố vợ nhìn chàng rể mới và nói: – “Có thấy không. Ngay cả nó cũng không biết ngượng. Bố không nói sai chứ gì”. Nhưng khi đang ăn, Ngốc không quên câu nói thứ ba đã học, nên anh dừng lại và mỉm cười nói:
– Trên cao nước lưu, dưới thấp nước khan.
Khi nghe câu đòi rượu được phát ngôn một cách tinh tế, thầy khóa trở nên lo lắng. Hắn nói trong lòng: – “Nếu nói được như thế thì chắc chắn nó sẽ không chấp nhận để mất vợ đâu, chỉ do lão già khuyên dỗ, một hai từ vựng nó chẳng biết gì cả. Thực tế, nó không ngốc như người ta nghĩ. Việc này sẽ trở nên rắc rối. Bằng cấp của khóa sinh sẽ bị mất, vì tôi đã làm tổn thương danh tiếng”.
Suy nghĩ vậy, hắn hiểu rằng mình đã hớ, liền tỏ ra giận dữ và rời khỏi. Khi thấy chàng rể mới cũng bỏ cuộc, bố vợ chạy ra cố gắng giữ hắn lại, nói: – “Hãy ngồi lại và kết thúc lễ cưới đi con. Nó là ngốc, không thể làm được gì đâu”. Những người khác cũng ra ngoài giữ thầy khóa lại. Trong khi họ kéo hắn ra khỏi sân, trong nhà, họ mang rượu đến cho Ngốc. Cầm chén rượu, Ngốc liền nhớ đến câu thứ tư, anh nói ngay:
– Sông nước chảy xiết, đại mộc lưu giang chẳng thể quay trở lại!
Thầy khóa lúc này đang do dự, có ý muốn về nhưng cũng muốn ở lại, bỗng nghe thấy câu nói đó, liền bước ra cổng mà không nhìn lại, còn lẩm bẩm: -“Nó thách thức tôi à! Nhưng ông già cứ nói nó ngốc đặc”. Khi thấy Ngốc đã thay đổi ăn nói khôn ngoan hơn, người bố vợ mới bắt đầu đắn đo, sai người ra tiếp Ngốc một cách lịch sự. Sau khi uống mấy chén rượu mặt đỏ hoe, chàng Ngốc đặt đũa và đứng dậy ra về. Đến sân, anh nhìn lại và nói thêm một câu cuối cùng:
– Thôi, ăn no rồi, say rồi, tôi xin phép rời đi. Ngày mai ta lên quan sớm!
Tất cả trong nhà đều hoảng sợ khi nghe câu nói mạnh mẽ đó. – “Thằng này muốn kiện cáo à! Chắc là có ai giúp nó. Phải bảo con gái trở lại với nó, không thì rắc rối lắm”. Mặc dù nghĩ như vậy, bố vợ Ngốc vẫn không tin rằng Ngốc đã biết cách kiện cáo, vì vậy gửi người nhà là Kềnh tới nhà Ngốc để theo dõi và lo lắng.
Sau khi quay về từ nhà bố mẹ vợ, Ngốc ngủ một giấc sâu. Khi tỉnh dậy và cảm thấy ngứa ngáy, anh bắt đầu cởi áo và bắt đầu diệt rận.
Trong lúc ấy, Kềnh lén leo lên một cây ổi ở góc vườn, nhìn vào cửa sổ để nghe trộm. Hắn chỉ thấy Ngốc quay lưng về phía mình, đang cúi xuống trước một vật gì trắng xóa. Kềnh lo lắng trong lòng và nghĩ:
– Có lẽ hắn đang viết đơn kiện.
Kềnh giật mình và lo sợ đến mức tái mặt. Bởi Đực và Cái là biệt danh của ông bà chủ nhà hắn. Hắn thầm nghĩ:
– Hắn viết tên ông bà chủ vào đơn rồi.
Sau đó, Kềnh nghe thấy tiếng Ngốc nói:
– Đến lượt thằng Béo, giết đi.
Béo là tên của thầy khóa. Kềnh vẫn cố nghe trộm. Tiếng của Ngốc lại vang lên:
– Đến lượt con Lớn, giết đi.
Lớn là tên của vợ Ngốc. Kềnh vẫn nghe chăm chú. Lại có tiếng của Ngốc:
– À! Thằng Kềnh kia! Giết, giết đi.
Kềnh ngỡ ngàng: – “Chẳng thể nào, hắn cũng đưa tên mình vào đơn sao? Có phải là định sống chết với chúng mày à?”. Rồi hắn sụt xuống đất và lao vào nhà van xin, nước mắt lăn dài:
– Xin ông, ông tha cho con. Việc gả bán là do ông bà chủ con và thầy khóa quyết định. Con chỉ là tớ tử tế, chẳng biết gì cả. Xin ông từ bi tha cho, đừng viết tên con vào đơn! Ngốc nói:
– Vậy thì, mày hãy về bảo ông bà trả vợ cho tao.
Nghe tin, Kềnh rụt rè quay trở lại. Kể cho mẹ vợ Ngốc nghe mọi chuyện, hắn bảo chồng:
– Ông ơi! Tốt nhất cứ trả vợ cho nó đi! Đừng để làm gì mất công tụng đình! Bảo con nó về với nó đi. Trả lễ lại cho thầy khóa! Đừng để vợ trong nhà tự dưng đội nón ra đi!.