Cây bút thần là một câu chuyện cổ tích xuất sắc trong bộ sưu tập cổ tích của Trung Quốc và thế giới. Câu chuyện kể về một chàng trai thông minh, tài năng, có cây bút thần trong tay đã mang lại nhiều điều kỳ diệu trong cuộc sống.
Truyện Cây bút thần thể hiện ước mơ của nhân dân muốn có sức mạnh và khả năng phi thường để giúp đỡ những người nghèo hiệu quả hơn, đồng thời trừng trị những kẻ tham lam, tàn ác. Mời bạn đọc cùng thưởng thức truyện Cây bút thần trong bài viết dưới đây.
Nghe truyện Cây bút thần
Truyện Cây bút thần
Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng, có một đứa trẻ tên Mã Lương, ai cũng biết cậu là đứa thông minh. Cha mẹ Mã Lương qua đời sớm, để lại cậu một mình phải tự lập, sống khổ cực từng ngày, kiếm củi trong rừng để nuôi sống mình. Mã Lương đam mê vẽ tranh, nhưng vì hoàn cảnh nghèo khó, cậu không thể mua được bút vẽ.
Một ngày nọ, khi Mã Lương đi ngang qua cửa nhà quan, cậu thấy một họa sĩ đang vẽ tranh. Cậu rất thích và dừng lại ở cửa sổ để ngắm nhìn. Cậu nói với họa sĩ:
“Thưa ông, con rất thích vẽ! Xin ông cho con một cây bút vẽ nhé!”
Tên quan và họa sĩ đều cười vang lên và nói:
“Người nghèo mà cũng muốn học vẽ à? Rời khỏi đây đi nhanh!”
Mã Lương nói một cách tức giận:
“Người nghèo cũng không được học vẽ à?”
Sau lời nói đó, cậu quyết định rời đi.
Vậy là, Mã Lương bắt đầu học vẽ từ công việc hàng ngày. Khi đi rừng lấy củi, cậu vẽ chim trên mặt đất bằng cành cây. Khi đến sông cắt cỏ, cậu dùng cỏ chấm nước, vẽ cá trên tảng đá. Về đêm, cậu dùng than vẽ trên tường vách.
Vẽ, vẽ và vẽ tiếp! Với sự quan sát tinh tế, những con chim cậu vẽ như biết hát, những con cá vẽ như đang tung tăng trong nước. Có một lần cậu vẽ con Sói trên tường núi, khiến cho Dê và Bò nhìn thấy, chùn bước không dám tiến gần.
Có người hỏi Mã Lương:
“Mã Lương ơi, em học vẽ có phải để phục vụ cho nhà quan không?”
Em lắc đầu trả lời:
“Không, tuyệt đối không! Em chỉ vẽ vì lòng thương cho người nghèo thôi!”
Ngày qua ngày, Mã Lương tiến bộ rất nhanh. Em mong ngóng có được một cây bút vẽ!
Một đêm, khi Mã Lương đang trong giấc mơ, anh thấy nhà mình bừng sáng rực rỡ. Một cụ già với mái tóc bạc phơ và râu dài xuất hiện, đưa cho em một cây bút vẽ và nói:
“Mã Lương, đây là cây bút thần, Ta dành cho em. Nhớ kỹ lời hứa của mình: Chỉ vẽ cho người nghèo thôi!”
Sau khi nói xong, cụ già biến mất, khiến cho Mã Lương không kịp bày tỏ lòng biết ơn.
Khi tỉnh dậy, Mã Lương nhìn quanh vẫn nghĩ đó là một giấc mơ, nhưng cây bút vẫn còn ở trong tay em. Anh vui vẻ nói:
“Ha ha. Tôi đã có cây bút vẽ rồi!”
Mã Lương sử dụng cây bút đó để vẽ chim, thì chim bay, cất tiếng hót; vẽ cá, thì cá biết bơi. Đúng là cây bút thần!
Mã Lương sử dụng cây bút thần, mỗi ngày vì người nghèo trong làng mà vẽ. Ai thiếu thốn, cần gì thì em vẽ ra thứ đó.
Một hôm, em đi qua một mảnh ruộng, thấy một bác nông dân và một đứa trẻ đang gồng lưng kéo cày. Đất quá cứng, không kéo nổi. Mã Lương lấy bút ra vẽ tặng một con Trâu cày. Thế là con Trâu hiện ra, xuống ruộng cày cho bác nông dân và đứa trẻ.
Biết Mã Lương có cây bút thần, quan lại sai tay chân tới bắt Mã Lương về, yêu cầu em vẽ cho nó bạc, vàng, châu báu. Nhưng em kiên quyết từ chối:
“Tôi không bao giờ vẽ!”, em đáp.
Em bị đem giam vào ngục tối, không được cho ăn uống hay bất cứ thứ gì.
Ðêm đó tuyết rơi phủ trắng, trời rất lạnh. Tên quan nghĩ rằng Mã Lương sẽ chết đói hoặc rét, nên hắn kiểm tra. Thế là hắn nhìn thấy Mã Lương ngồi sưởi ấm và ăn bánh nướng thơm phức. Rõ ràng em đã vẽ ra những thứ đó.
Tên quan cố gắng giết Mã Lương để lấy chiếc bút thần. Nhưng khi họ đến, em đã biến mất, chỉ còn lại một cái thang do em vẽ. Họ đuổi theo, nhưng em đã sẵn lòng vẽ ra một con tuấn mã để chạy.
Mã Lương đến một thị trấn xa xôi và ở lại, vẽ tranh để kiếm sống. Tranh của em thiếu thiếu một vài chi tiết, như chân hay mắt, để tránh chúng trở nên quá sống động và tiết lộ bí mật về chiếc bút thần.
Một ngày nọ, em vẽ một con Cò trắng mà thiếu mắt. Nhưng vô tình, một giọt mực rơi vào đầu Cò. Cò mở mắt, vỗ cánh và bay đi.
Tin này lan truyền khắp thị trấn. Quan chốt trạch báo cáo với vua. Mã Lương đột nhiên bị bắt, dẫn vào cung điện vua.
Vua bắt Mã Lương vẽ cho mình. Nhưng biết rằng đó là một kẻ tàn nhẫn, áp bức dân lành, vua bảo vẽ Rồng thì Mã Lương lại vẽ con Tắc kè; bảo vẽ chim Phượng Hoàng thì em lại vẽ Quạ. Khi Tắc kè và Quạ vẽ xong, chúng xông lại nhau, gây ra sự loạn lên, khiến vua giật mình và cướp lấy cây bút thần để giam giữ em vào tù. Vua cầm bút vẽ núi vàng, nhưng kết quả lại là đống đá đổ sập, gần như làm hắn mất mạng!
Vua chỉ còn cách thả Mã Lương ra và dùng lời ngọt ngào lừa dối em vẽ. Mã Lương muốn lấy lại cây bút thần nên giả bộ đồng ý.
Vua yêu cầu Mã Lương vẽ ra cây hái tiền vàng, nhưng Mã Lương lại vẽ ra biển cả, sau đó mới vẽ một hòn đảo, trên đó có cây hái tiền vàng.
Vua ra lệnh:
– Hãy vẽ ngay một con tàu to lớn!
Mã Lương không chần chừ, liền vẽ ra một con tàu. Vua và các quan lại lên tàu ra đảo hái tiền. Mã Lương vẽ vài nét, gió bắt đầu thổi mạnh, đẩy con tàu ra khơi. Em vẽ mạnh gió nổi lên. Con tàu chạy nhanh như bay! Mã Lương tiếp tục vẽ sóng nước với cuồng phong, làm con tàu lật úp trong sóng to, làm chết hết những kẻ quyền quý trên tàu trong biển động.
Mã Lương mang theo chiếc bút thần vui vẻ trở về với người dân nghèo, và giúp đỡ họ.
Ngoài ra, bạn có thể tham khảo thêm nhiều câu chuyện cổ tích khác tại chuyên mục Truyện cổ tích được cập nhật thường xuyên trên trang web Mytour.com.vn.