Để giúp các bạn thưởng thức thêm nhiều câu chuyện cổ tích Thế giới, dưới đây là câu chuyện Cô bé hai mắt.
Câu chuyện này kể về cuộc sống của cô bé hai mắt, luôn bị chị và em gái là cô Một mắt và Ba mắt bắt nạt và cô phải làm việc vất vả. Dưới đây là phần nghe và nội dung của câu chuyện cổ tích: Cô bé Hai mắt, mời tất cả các bạn cùng thưởng thức.
Nghe truyện Cô bé Hai mắt:
Câu chuyện Cô bé Hai Mắt
Xưa kia, có một bà mẹ có ba cô con gái. Cô con lớn tên là Một Mắt, bởi vì cô chỉ có một mắt ở chính giữa trán. Cô thứ hai có hai mắt như bình thường nên được gọi là cô Hai Mắt. Còn cô út tên là Ba Mắt, vì cô có hai mắt như bao người khác, nhưng cô cũng có một mắt thứ ba ở giữa trán.
Chính vì không giống chị cũng không giống em, nên cô Hai Mắt bị chị và em cũng như mẹ ruồng bỏ. Họ nói với cô:
- Có hai mắt thì có gì là đặc biệt, không phải là giống ai trong nhà chúng ta.
Khi gặp cô ấy, cả nhà đều xua đuổi. Cô luôn mặc đồ xấu xí, ăn thức ăn thừa lại. Họ tìm mọi cách để hành hạ cô.
Một lần, cô Hai Mắt phải ra đồng chăn dê, nhưng bụng cô đói vì chị em chỉ cho cô ít thức ăn. Khi đến đồng, cô ngồi trên bờ ruộng và khóc thảm thiết, nước mắt rơi như hai dòng suối nhỏ.
Khi cô vừa ngẩng mặt lên, cô thấy một bà già đứng bên và hỏi:
- Hai Mắt ơi, con khóc vì điều gì?
Hai Mắt trả lời:
- Con không cố ý khóc đâu. Chỉ vì con có hai mắt như bao người khác nên mẹ, chị và em luôn cảm thấy phiền lòng, đuổi con đi, đưa con qua lại, cho con mặc đồ cũ nát và ăn thức ăn thừa. Sáng nay cho con ít ăn, nên bụng con đói meo.
Bà già nói:
- Hai Mắt, con đừng khóc nữa. Bà sẽ chỉ cho con một điều để con không phải đói nữa. Chỉ cần con bảo con dê của con:
Be lên dê ơi, Bày lên bàn ơi.
Liền xuất hiện trước mắt con một chiếc bàn xinh xắn, bày đủ mọi thứ, con có thể ăn no bao nhiêu cũng được. Khi con đã no, chỉ cần nói:
Be lên dê ơi, Biến đi bàn ơi.
Và chỉ trong nháy mắt, bàn biến đi. Sau đó, bà mụ ra đi. Hai Mắt nghĩ rằng mình phải thử xem lời bà dặn có đúng không, nhất là lại đúng lúc mình đang đói. Cô nói:
Be lên dê ơi, Bày lên bàn ơi.
Ngay khi nói xong, một chiếc bàn xinh xắn với khăn trắng tinh xuất hiện. Trên bàn có rất nhiều thức ăn ngon lành, hơi bay lên nghi ngút, giống như thức ăn mới từ bếp ấm lên. Trên bàn còn có đủ đồ dùng ăn uống bằng bạc. Hai Mắt thầm cảm ơn bà già và ngồi vào bàn để thưởng thức bữa ăn ngon lành.
Khi no nê, cô lại nhớ lời dặn của bà cụ:
Be lên dê ơi, Biến đi bàn ơi.
Bàn xinh xắn cùng mọi thứ trên bàn biến mất ngay tức khắc.
Hai Mắt nghĩ trong lòng: 'Làm việc nội trợ kiểu này thật thú vị.' Cô vui vẻ và hào hứng.
Tối đến khi cô về nhà từ việc chăn dê, thấy có thức ăn mà chị em để lại, nhưng cô không chạm vào. Sáng hôm sau, cô lại mang dê ra đồng và để lại một ít bánh mà cô đã làm ở bàn. Lần đầu tiên và lần thứ hai, chị em không để ý, nhưng sau đó họ nhận ra và trò chuyện với nhau:
- Con Hai Mắt hành xử lạ thế. Thường thì nó ăn hết mọi thứ ngay. Tại sao giờ lại không chạm vào thức ăn của nó. Có lẽ nó đã ăn ở nơi khác rồi.
Để kiểm tra sự thật, Một Mắt được giao nhiệm vụ đi chăn dê cùng với Hai Mắt. Một Mắt phải cố gắng để xem Hai Mắt làm gì hoặc liệu có ai đó đưa thức ăn cho Hai Mắt hay không.
Sáng sớm, khi Hai Mắt chuẩn bị ra đồng, Một Mắt nói:
- Hôm nay tao đi chăn dê cùng mày, để kiểm tra xem mày có chăm sóc dê và cho chúng ăn ở nơi có cỏ tốt không.
Hai Mắt hiểu ý định của Một Mắt nên cố dẫn dê tới cánh đồng có cỏ dày và xanh mướt. Hai Mắt nói:
- Chị Một Mắt ơi, ngồi đây với em, em muốn hát cho chị nghe.
Một Mắt ngồi xuống, mệt mỏi vì đường xa và nắng gay gắt của buổi trưa hè. Một Mắt ngồi nghe Hai Mắt hát:
Chị Một Mắt ơi, chị còn thức chưa?
Chị Một Mắt ơi, chị đã ngủ chưa?
Nghe tiếng hát êm đềm cùng với cảm giác mệt mỏi, Một Mắt dần trôi vào giấc ngủ.
Nhận ra rằng Một Mắt đã ngủ say, và không thể bị phát hiện, Hai Mắt nói:
Be lên dê ơi,
Bày lên bàn ơi.
Bàn xuất hiện, Hai Mắt ngồi xuống và thưởng thức bữa ăn. Khi đã no nê, cô nói:
Be lên dê ơi,
Biến đi bàn ơi.
Và chỉ trong nháy mắt tất cả biến mất.
Mọi việc đã xong, Hai Mắt mới đánh thức Một Mắt dậy:
- Chị Một Mắt, đi chăn dê mà lại nằm ngủ thế à. Chăn dê kiểu đó, dê chẳng biết đi đâu cả. Dậy đi nhanh, tối rồi, ta về nhà đi.
Hai chị em trở về nhà. Hai Mắt vẫn không chạm vào thức ăn. Một Mắt không hiểu vì sao Hai Mắt không ăn ở nhà, nó chỉ biết thú nhận và xin lỗi mẹ:
- Trên đồng, con lại quên mất.
Ngày sau, mẹ bảo Ba Mắt:
- Lần này, mày đi chăn cùng, phải để ý xem Hai Mắt có ăn gì ở ngoài đồng không hay có ai mang đồ ăn thức uống cho nó, chắc chắn là nó có ăn lén lút.
Ba Mắt nói với Hai Mắt:
- Em muốn đi chăn dê cùng với chị, để xem đàn dê có được ăn cỏ non không.
- Chuyện gì mà cắn răng thế?
Ngồi đây đi, chị hát cho em nghe.
Ba Mắt ngồi xuống. Vì đường xa và nắng gay gắt, nó mệt nhoài. Hai Mắt lại cất tiếng hát:
Chị Ba Mắt ơi, chị đã ngủ chưa?
Nên hát tiếp:
Chị Ba Mắt ơi, chị đã ngủ chưa?
Nhưng do vô tâm nên cô hát:
Em Hai Mắt ơi, em đã ngủ chưa?
Và tiếp tục hát như thế:
Chị Ba Mắt ơi, chị đã ngủ chưa?
Em Hai Mắt ơi, em đã ngủ chưa?
Hai con mắt của Ba Mắt nhắm lại để ngủ, nhưng mắt thứ ba trên trán không bị ảnh hưởng bởi lời thần chú nên vẫn tỉnh. Để đánh lừa, Ba Mắt cũng nhắm mắt thứ ba lại, tạo ra vẻ ngủ nhưng đôi khi nó lại mở mắt nhỏ để theo dõi mọi chuyện.
Hai Mắt nghĩ Ba Mắt đã ngủ say, liền niệm lời chú:
Be lên dê ơi,
Bày lên bàn ơi.
Cô ăn uống no say, sau đó cô nói:
Be lên dê ơi,
Biến đi bàn ơi.
Ba Mắt nhìn thấy mọi chuyện. Hai Mắt đến gọi nó và nói:
- Úi chà, Ba Mắt, sao em ngủ đấy? Chăn dê làm sao được nữa, chị em ta về đi.
Khi về đến nhà, thấy Hai Mắt lại không ăn. Ba Mắt liền bảo:
- Bây giờ con đã biết vì sao chị ấy không ăn ở nhà. Trên đồng, chị ấy nói:
Be lên dê ơi,
Bày lên bàn ơi.
Thì một cái bàn nhỏ xuất hiện, trên đó bày đủ thức ăn và đồ uống ngon lành mà nhà ta chẳng bao giờ có. Ăn uống no say, chị ấy lại nói:
Be lên dê ơi,
Biến đi bàn ơi.
Ngay lập tức mọi thứ biến mất. Với mắt thứ ba, tôi nhìn thấy rõ mọi sự kiện. Chị ấy niệm chú thần nên hai mắt tôi đóng lại và tôi ngủ sâu, nhưng mắt trên trán vẫn tỉnh táo.
Nghe câu chuyện, người mẹ tỏ vẻ khó chịu:
- Mày tưởng mày cao quý hơn mẹ à? Phải bỏ thói quen ấy đi mới đúng.
Bà già với bản thân mở một lưỡi dao để thực hiện việc mổ lợn, nhưng không may đâm trúng tim con dê, khiến con dê ngã xuống và chết ngay lập tức.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, Hai Mắt không nói một lời, buồn bã rời khỏi đó và ra đồng, cô ngồi trên mé ruộng, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đột nhiên, bà già lại xuất hiện và đứng bên cạnh cô, hỏi rằng:
- Hai Mắt ơi, tại sao con lại khóc?
Cô trả lời:
- Mỗi khi con tụ tập niệm thần chú, con dê luôn là người dọn bàn ăn. Thế nhưng, mẹ con đã vô tình làm chết nó. Mặc dù bà bảo con không được khóc, nhưng giờ đây, con lại phải đối diện với cảnh đói khát.
Bà mụ nói:
- Con yêu ơi, đây là kế sách bà muốn chia sẻ với con: hãy thỉnh cầu chị và em dâu giữ bộ lòng của con dê, sau đó hãy chôn nó trước cửa nhà. Bà tin rằng, điều này sẽ mang lại may mắn cho con.
Sau đó, bà biến mất. Hai Mắt quay trở về nhà và nói với chị em gái:
- Hai chị em yêu quý của tôi, xin hãy ban cho tôi một phần của con dê. Tôi không đòi hỏi những phần thịt ngon nhất, chỉ mong được sở hữu bộ lòng thôi.
Cả hai chị em vui vẻ cười lớn và nói:
- À, chỉ thế thôi à, thì vào lấy đi.
Theo hướng dẫn của bà mụ, Hai Mắt đã lấy bộ lòng và trong im lặng, cô ấy mang nó đến chôn trước cửa nhà vào buổi tối.
Vào buổi sáng hôm sau, khi mọi người trong nhà thức dậy và đứng ở cửa, họ nhận ra một cây cổ thụ kỳ lạ, với lá xanh rợp bóng, quả vàng rực giữa những chiếc lá bạc, có vẻ như không có cây nào đẹp và quả nào ngon bằng. Mọi người đều ngạc nhiên về sự phát triển nhanh chóng của cây trong một đêm. Chỉ có Hai Mắt hiểu rõ lý do, cây xuất hiện từ nơi mà cô ấy đã chôn bộ lòng.
Bà mẹ nói với Một Mắt:
- Một Mắt ơi, hãy trèo lên hái quả đi.
Một Mắt trèo lên, nhưng khi vươn tay hái quả, cành lại trượt ra khỏi tay. Mỗi lần đều như vậy, dù cô ấy đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể hái được một quả nào.
Khi đó, bà mẹ nói:
- Ba Mắt ơi, hãy lên trèo, với ba mắt thì chắc chắn con sẽ nhìn rõ hơn Một Mắt.
Một Mắt nhường chỗ cho Ba Mắt lên. Tuy nhiên, Ba Mắt cũng không khéo léo hơn chút nào, dù cô ấy đã cố gắng nhìn xung quanh nhưng vẫn không thể hái được một quả nào. Sự việc khiến bà mẹ lo lắng, cuối cùng bà phải tự lên trèo cây. Tuy nhiên, kể cả bà cũng không thành công hơn Một Mắt và Ba Mắt, chỉ biết giơ tay chông chênh vào không trung.
Thấy vậy, Hai Mắt nói:
- Hãy để con thử trèo lên xem, có thể con sẽ hái được quả.
Chị và em gái cùng lên tiếng nói:
- Đồ Hai Mắt này, không biết gì mà cứ tự cao tự đại.
Nhưng khi Hai Mắt trèo lên, quả táo không chỉ không bị trượt khỏi tay cô ấy, mà còn động đậy lại gần để cô ấy dễ dàng hái. Cô ấy hái được nhiều quả đến mức tạp dề đầy ắp. Dù nên bà mẹ, Một Mắt và Ba Mắt cần phải đối xử tốt với Hai Mắt hơn, nhưng bà mẹ lại nhanh chóng giật mạnh tạp dề táo khỏi tay cô ấy. Sự việc chỉ làm tăng thêm sự ghen tị và căm phẫn từ phía họ, khiến họ trở nên tàn nhẫn hơn đối với Hai Mắt.
Một ngày nọ, khi cả gia đình đứng dưới gốc cây, một hiệp sĩ trẻ tuổi đi tới.
Cô chị và cô em vội vã hô lên:
- Hai Mắt ơi, nhanh lên, vào trong thùng đi, để chúng tôi không cảm thấy ngượng về mày.
Hai cô gái đẩy Hai Mắt vào trong chiếc thùng ở gần gốc cây và ngay lập tức đóng nắp thùng, đồng thời đặt tất cả quả táo vàng vào trong.
Hiệp sĩ tiến lại gần - một chàng trai đẹp trai - dừng lại và ngắm nhìn cây quả vàng lá bạc, sau đó hỏi hai cô gái đứng ở đó:
Cây đẹp này thuộc về ai các cô ơi? Ai bẻ một cành cho ta, ta sẽ đền đáp mọi ơn.
Một Mắt và Ba Mắt lập tức trả lời rằng cây là của họ, họ sẵn lòng bẻ cành trái vàng lá bạc cho chàng. Hai chị em cố gắng trèo lên và tìm mọi cách để bẻ cành, nhưng cành cây luôn trượt khỏi tầm tay họ.
Lúc đó, hiệp sĩ phát ngôn:
- Thật kỳ lạ khi cây của các cô mà các cô không thể bẻ được một cành.
Hai cô gái vẫn kiên quyết khẳng định rằng cây là của họ. Trong khi đó, Hai Mắt tức giận về sự lừa dối của chị và em, cô đẩy một số quả táo vàng tới trước hiệp sĩ đang đứng. Ngạc nhiên trước những quả táo vàng, hiệp sĩ hỏi chúng táo ở đâu. Lúc đó, Một Mắt và Ba Mắt mới tiết lộ rằng họ còn có một người em, nhưng vì nó chỉ có hai mắt giống như mọi người khác nên họ không dám giới thiệu nó cho hiệp sĩ. Hiệp sĩ muốn nhìn thấy em và gọi:
- Cô Hai Mắt ơi, hãy bước ra đây.
Hai Mắt từ từ trườn ra khỏi thùng. Vẻ đẹp rạng ngời của cô khiến cho hiệp sĩ phải kinh ngạc và nói:
- Cô Hai Mắt ơi, chắc cô có thể hái cho tôi một cành quả vàng lá bạc phải không?
Hai Mắt trả lời:
- Dĩ vãng, cây này thuộc về em nên em có thể hái được.
Hai Mắt leo lên cây, nhẹ nhàng bẻ một cành lá bạc quả vàng đẹp và trao cho hiệp sĩ.
Hiệp sĩ nói:
- Cô Hai Mắt ơi, tôi biết phải đền đáp cô như thế nào bây giờ?
Hai Mắt trả lời:
- Em thật khó nói. Đói khát và cảm giác cô đơn là người bạn đồng hành của em từ buổi sáng sớm đến khuya tối. Nếu chàng cho em đi theo chàng, chính là giải thoát cho em khỏi cảnh ấy, đó chính là điều làm em hạnh phúc nhất.
Hiệp sĩ vội vã đỡ Hai Mắt lên ngựa, cùng nàng cưỡi ngựa về lâu đài. Chàng hiệp sĩ yêu quý Hai Mắt, để cho cô tự do chọn lựa quần áo và thức ăn theo ý thích của mình, lễ cưới của hai người diễn ra trong không khí vui vẻ.
Khi thấy Hai Mắt được chàng hiệp sĩ đi cùng, chị và em lồng lộn lên vì ghen tỵ.
Hai cô tự an ủi: 'Dù cây thần vẫn thuộc quyền sở hữu của chúng ta, dù ta không thể hái được một quả nào từ cây đó, nhưng bất kỳ ai đi qua và nhìn thấy cây kia cũng phải dừng lại để chiêm ngưỡng. Ai biết được ngày mai chúng ta sẽ gặp may mắn hay không.'
Tuy nhiên, vào sáng hôm sau, cây thần đột ngột biến mất, hy vọng của hai cô tan biến. Vào một buổi sáng khác, khi cô Hai Mắt đang trang điểm, cô vui mừng khi thấy cây thần lại xuất hiện trước cửa.
Hai Mắt đã sống trong hạnh phúc suốt nhiều năm. Một ngày nọ, hai phụ nữ nghèo đến lâu đài để xin ăn. Nhìn kỹ, Hai Mắt nhận ra họ chính là chị và em của mình. Với tình hình gia đình khó khăn, họ buộc phải ra ngoài xin ăn.
Hai Mắt mở cửa rộng để chào đón chị và em, chu đáo và ân cần phục vụ họ, khiến hai người hối hận về những đối xử tàn ác dành cho Hai Mắt trong quá khứ.