Công chúa tóc mây là một câu chuyện cổ tích được yêu thích ở Đức. Truyện Công chúa tóc mây có nhiều tình tiết thú vị và mới mẻ.
Câu chuyện về Công chúa tóc mây kể về cuộc sống của cô gái Rapunzel, có mái tóc thật dài và bị mụ phù thủy nhốt tại một tòa tháp giữa rừng. Mụ phù thủy ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mà không quan tâm đến người khác, dù họ gặp khó khăn. Cuối cùng, mụ ta phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Bài học từ câu chuyện là đừng sống quá ích kỷ, luôn giúp đỡ người khác và sống hòa thuận.
Nghe truyện Công chúa tóc mây:
Truyện Công chúa tóc mây
Xưa kia, có một cặp vợ chồng ở một ngôi nhà không có con, họ mong rằng một ngày nào đó trời sẽ ban cho họ một phép mà thôi. Nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau nhà, họ thấy một khu vườn tuyệt đẹp, tràn ngập hoa thơm và các loại rau mạnh mẽ. Mọi người đều biết rằng đó là khu vườn của một phù thủy, nên không ai dám chạm vào. Một ngày, khi nhìn ra cửa sổ phía sau nhà, người vợ thấy có một loại rau xanh mơn mởn mọc trong luống rau đó, từ đó, cô trở nên rất muốn thưởng thức loại rau đó. Cơn thèm ngày càng tăng, và một ngày, đứng ở cửa sổ, người vợ cảm thấy mệt mỏi và ngã gục xuống đất. Khi thấy vợ bất tỉnh, chồng hỏi:
- Em yêu, em sao vậy?
Người vợ trả lời:
- Trời ơi, nếu không được ăn một bữa với loại rau ba lăng từ khu vườn phía sau nhà, thì em chắc chắn sẽ chết.
Chồng yêu vợ nên suy nghĩ: 'Tại sao để vợ mình chết, đành phải dám lấy mặc kệ sự nguy hiểm.'
Khi bóng tối buông xuống, chồng vượt qua tường để vào vườn lấy rau ba lăng cho vợ. Vợ nấu ăn thơm ngon. Hôm sau, vợ lại thèm rau ba lăng hơn nữa và năn nỉ chồng đi lấy thêm. Khi đêm về, khi chồng vừa bước chân xuống đất sau khi vượt qua tường, bất ngờ chàng đứng trước mặt mụ phù thủy. Chàng hoảng sợ, mụ nhìn chàng với ánh mắt giận dữ và nói:
- Ngươi rất táo bạo, dám xâm phạm vườn của ta để ăn trộm rau ba lăng. Ngươi sẽ chịu trận với tay ta.
Người đàn ông trả lời:
- Xin lỗi, lòng tôi yêu thương vợ, nên mới dám hái trộm rau, vợ tôi thấy rau non mơn mởn nên thèm, thèm đến nỗi có thể chết.
Mụ giảm bớt tức giận và nói:
- Ngươi có thể hái rau ba lăng như ngươi muốn, nhưng điều kiện là, đứa con vợ ngươi sinh ra phải giao cho ta nuôi, ta sẽ chăm sóc nó như con của mình.
Trong hoàn cảnh sợ hãi, người chồng đồng ý với điều kiện đó.
Khi người vợ sinh con, mụ phù thủy đến đòi, đặt tên cho đứa bé là Rapunzel - rau ba lăng - và mụ nhận bé về nuôi ngay lập tức. Rapunzel lớn lên rất dễ thương. Khi cô bé mười hai tuổi, mụ phù thủy nhốt em trong một tháp không có cánh cửa hoặc bậc thang để ra vào. Mỗi khi muốn vào tháp, mụ phù thủy phải gọi:
- Rapunzel, Rapunzel. Hãy để tóc xuống cho ta leo lên.
Rapunzel có mái tóc dài óng ả, mỗi sợi tóc vàng như những sợi vàng lung linh. Mỗi khi nghe tiếng mụ phù thủy gọi, Rapunzel gỡ mái tóc ra, buộc một đầu vào móc ở tháp và thả đầu kia xuống, tóc Rapunzel dài chạm đất, mụ phù thủy leo lên theo mái tóc.
Nhiều năm trôi qua, một ngày nọ có hoàng tử đi ngang qua, nghe tiếng hát vang từ trong tháp, chàng dừng lại để nghe. Đó là tiếng hát của Rapunzel, nàng hát để giải tỏa nỗi buồn. Hoàng tử tìm cách vào tháp nhưng không tìm thấy cửa ra vào. Chàng quay về nhưng tâm trí vẫn luôn nghĩ về người có giọng hát đẹp. Từ đó, mỗi ngày hoàng tử đều đến gần tháp để nghe hát. Một ngày, khi đứng sau một gốc cây cổ thụ, hoàng tử thấy mụ phù thủy đi đến tháp và gọi:
- Rapunzel, Rapunzel. Hãy để tóc xuống cho ta leo lên.
Rapunzel thả tóc xuống, mụ phù thủy leo lên tháp.
Hoàng tử nghĩ: 'Có lẽ đó chính là cách để leo lên tháp. Ta cũng thử một lần xem sao.'
Hôm sau, khi trời sấm tối, hoàng tử lại đến gần tháp và gọi:
- Rapunzel, Rapunzel. Hãy để tóc xuống để ta leo lên.
Tóc được thả xuống, hoàng tử leo lên. Rapunzel chưa từng gặp người đàn ông nào, nên cô rất sợ hãi. Hoàng tử tỏ ra vui vẻ và lịch thiệp, anh kể cho Rapunzel nghe rằng anh đã khao khát được gặp cô từ khi nghe cô hát.
Dần dần, Rapunzel trở nên bình tĩnh hơn. Hoàng tử hỏi cô liệu có muốn anh ở bên cạnh không, khiến cô cảm thấy anh rất đẹp trai và mạnh mẽ. Cô đặt bàn tay vào tay anh và nói:
- Em cũng muốn đi cùng anh, nhưng không biết phải làm sao để rơi xuống từ tháp. Nếu mỗi lần anh đến thăm, anh mang theo một bó tơ, em sẽ dùng tơ để bện thành dây chằng. Khi dây chằng đã sẵn sàng, em sẽ rơi xuống từ tháp, anh sẽ đón em lên ngựa và hai ta sẽ đi cùng nhau.
Hai người đã hẹn nhau, mỗi khi chiều tà, hoàng tử lại đến, vì ban ngày mụ phù thủy luôn gặp mặt. Mụ phù thủy hoàn toàn không biết về cuộc hẹn giữa hoàng tử và Rapunzel. Một ngày, Rapunzel hỏi:
- Bà Gothel ơi, tại sao kéo bà lên tháp thì cảm giác nặng hơn so với kéo hoàng tử?
Mụ phù thủy la mắng ngay:
- Ôi chao, con không biết điều gì cả, con nói như thế là sao, ta đã tưởng rằng con đã bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài rồi, không ngờ con vẫn có thể lừa được ta.
Trong cơn tức giận, mụ giật tóc Rapunzel, kéo và nhấc tay trái cầm kéo cắt tóc, xoạt, xoạt - những sợi tóc óng mượt rơi xuống đất. Mụ vẫn không hề nguôi giận, mụ đưa Rapunzel đến một vùng đất hoang vắng để nàng phải chịu đựng sự đói khát. Bây giờ mụ ngồi trong tháp, cột chặt sợi tóc vào móc cửa sổ. Khi hoàng tử đến và gọi: 'Rapunzel, Rapunzel. Hãy để tóc xuống để ta leo lên. ' Tóc được thả xuống, hoàng tử leo lên. Nhưng khi chàng tới, không gặp được Rapunzel dễ thương, chỉ thấy mụ phù thủy với ánh mắt dữ tợn. Mụ cười nhạo chàng:
- Ôi chao, chàng suy nghĩ đến việc đón người yêu, nhưng con chim đã rời tổ, không còn hót nữa, mèo đã bắt đi. Chàng sẽ mù và không thể nhìn thấy Rapunzel nữa, hình ảnh của nàng sẽ biến mất.
Trong lúc choáng váng, hoàng tử nhảy từ trên tháp xuống bụi gai, mắt bị thương và mù cả hai. Chàng lang thang trong rừng, ăn các loại cỏ cây và dâu rừng, khóc lóc nhớ người yêu. Một ngày, chàng tìm thấy Rapunzel cùng hai con, và khi nghe giọng nàng, chàng cảm thấy an lòng và đến bên nàng. Hai giọt lệ rơi xuống mắt chàng, khiến chàng nhìn rõ lại. Cuối cùng, họ cùng nhau trở về vương quốc, được đón tiếp nồng hậu.