Câu chuyện cổ tích Em bé thông minh ca ngợi sự thông minh của con người, đặc biệt là những người lao động nghèo. Câu chuyện đã mang lại những tiếng cười hồn nhiên và vui vẻ, làm cho cuộc sống thêm phần thú vị. Nếu quý vị quan tâm đến các câu chuyện cổ tích khác, hãy tham khảo thêm trong chuyên mục Truyện cổ tích được Mytour cập nhật thường xuyên. Dưới đây là phiên bản truyện để quý vị thưởng thức.
Nghe truyện Em bé thông minh
Truyện Cổ tích Em bé thông minh
Trong thời xưa, có một vị vua sai một viên quan đi khắp đất nước để tìm người tài giỏi. Viên quan đã đi khắp nơi và đặt ra nhiều câu đố khó để thử thách mọi người, nhưng dù làm việc vất vả, vẫn chưa có ai giải được câu đố nào.
Một ngày nọ, viên quan đi qua một cánh đồng làng xóm, thấy hai cha con đang làm ruộng: cha đánh trâu cày, con đập đất. Viên quan dừng lại hỏi:
- Ông lão ơi! Trâu của ông mỗi ngày cày được bao nhiêu dặm?
Người cha lúng túng không biết trả lời thì đứa con chừng bảy tám tuổi nhanh chóng nói lại:
- Xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông có thể trả lời được rằng, ngựa của ông mỗi ngày đi được bao nhiêu bước, thì tôi sẽ cho ông biết rằng, trâu của cha tôi mỗi ngày cày được bao nhiêu dặm.
Viên quan nghe hỏi như vậy, không khỏi ngạc nhiên và bối rối, không biết phải trả lời thế nào cho hợp lý. Ông ấy nghĩ rằng chắc chắn người tài ở đây rồi, không cần tìm kiếm nữa. Viên quan hỏi tên và nguồn gốc của hai cha con rồi vội vàng quay ngựa về tòa vua.
Nghe tin, vua rất hân hoan. Tuy nhiên, để biết chắc chắn hơn, vua đã ra lệnh cho làng đó ba thùng gạo và một vài con trâu đực, yêu cầu phải nuôi chúng sao cho ba con trâu ấy có thể sinh ra chín con, và hứa năm sau phải gửi lại đủ số lượng, nếu không sẽ bị trách nhiệm.
Khi dân làng nhận được lệnh của vua, họ đều rất vui mừng nhưng cũng lo lắng, không hiểu lý do vì sao. Mọi người đã họp nhau, bàn bạc không biết phải làm sao để giải quyết vấn đề này. Từ trên xuống dưới, mọi người đều xem đó là một vấn đề lớn. Sự giải quyết đến từ một đứa trẻ nhỏ. Em nói với cha mình:
- Chúng ta hiếm khi được lộc của vua như vậy, cha cứ chia ra làm hai phần: một phần để mọi người ăn thỏa thích, một phần để làm phí tổn cho bố con mình. Còn lại, chúng ta sẽ nhờ làng đóng góp để giải quyết vấn đề này.
- Sau khi đã ăn sạch, còn lo lắng làm gì nữa? Đừng có làm ngốc mà phải đối mặt với hậu quả đó, con ạ!
Nhưng đứa trẻ này kiên quyết:
- Cha hãy để con lo lắng, mọi việc sẽ ổn thôi.
Người cha vội vã đi ra đình để kể câu chuyện. Cả làng vẫn còn hoài nghi, yêu cầu cha con phải lập cam kết bằng văn bản, mới dám mạo hiểm bắt trâu và đánh chén.
Sau đó vài ngày, hai cha con gói bao để bắt đầu cuộc hành trình. Khi đến hoàng cung, con bảo cha đứng chờ ở ngoài, còn mình thì lợi dụng cơ hội khi mấy tên lính canh không chú ý, lẻn vào sân và khóc lên. Vua sai lính điều vào hỏi: - 'Đứa bé kia có việc gì? Sao lại đến đây mà khóc?'. - 'Làm ơn vua - đứa bé trả lời một cách trang nghiêm - mẹ con đã mất sớm và cha con lại không chịu lấy vợ để có em bé chơi với con, vì thế con buồn. Dám hy vọng vua sẽ phán quyết giúp cha con để con có được bạn.'.
Nghe thấy, vua và các quan triều đình đều bật cười. Vua lại phán:
- Muốn có em thì phải tìm vợ khác cho cha mày, vì cha mày là con trai, làm sao mà có thể sinh em bé được!
Đứa bé bất ngờ tỉnh táo:
- Vậy là tại sao làng chúng ta lại có mệnh lệnh phải nhận ba con trâu đực để sinh ra chín con để dâng cho vua? Con trâu đực thì làm sao có thể sinh con được chứ!
Vua cười nói:
- Chỉ là thử thôi mà? Cả làng không biết rằng sẽ mang con trâu đó ra giết thịt để ăn à?
- Sau khi nhận được trâu và gạo nếp biết là quà của vua, làng chúng ta đã tổ chức một buổi ăn mừng vui vẻ.
Vua và các quan thần đều công nhận đứa bé là thông minh, nhưng vua vẫn muốn kiểm tra đến cùng. Ngày hôm sau, khi hai cha con đang ăn trưa tại nhà hàng, đột nhiên có một người đưa đến một con chim sẻ và lệnh chỉ bắt họ phải chuẩn bị ba bữa ăn. Đứa bé bảo cha mang cho mình một cây kim may và nói:
- Ngài hãy đem cái này đến cung điện xin vua rèn thành một chiếc dao để thịt con chim này.
Vua nghe tin, từ đó đã hoàn toàn phục tùng.
Ngay lập tức vua cho gọi cả hai cha con vào để ban thưởng rất hào phóng.
*
***
Trong quá khứ, có một quốc gia láng giềng luôn âm mưu muốn chiếm lĩnh lãnh thổ của nhà vua. Để kiểm tra xem bên này có nhân tài không, họ đã gửi sứ đến với một chiếc vỏ ốc dài, hai đầu trống rỗng, thách làm sao xuyên qua đường ruột của ốc bằng một sợi chỉ mảnh.
Nghe sứ thần trình bày mục đích của cuộc đi sứ, vua và các quan thần nhìn nhau. Không giải được câu đố kỳ lạ ấy đồng nghĩa với việc thừa nhận sự thua kém và phải công nhận sức mạnh của quốc gia láng giềng. Các quan lớn đều suy nghĩ với đầu trộn. Có người đề xuất hút chỉ mong nó lọt qua, có người bôi sáp để làm cứng chỉ, nhưng mọi cách đều không thành công. Dù có bao nhiêu quan trí, bao nhiêu nhà thông thái tham gia, tất cả đều không giải được. Cuối cùng, triều đình buộc phải tạm thời đình chỉ cuộc đi sứ và mời sứ thần nghỉ tại cung điện để đợi lúc thích hợp hỏi ý kiến của đứa trẻ thông minh một ngày nào đó.
Một quan lại mang lời đề xuất của vua đến thăm em bé khi em đang chơi đùa phía sau nhà. Nghe quan trình bày câu đố của sứ giả nước ngoài, em bé không trả lời, chỉ hát một câu:
Tang tính tang! Tính tình tang!
Bắt con kiến càng buộc chỉ thẳng lưng
Ở một bên lấy giấy để đặt,
Ở một bên bôi mỡ, kiến vui vẻ chuyển sang
Tang tính tang.
Sau đó nói: - Không cần tôi phải trở lại triều đình làm gì. Chỉ cần làm theo cách đó là có thể xâu ngay thôi!'.
Viên quan trở về cung điện một cách phấn khích và hạnh phúc. Vua cùng các quan thần nghe tin tức như lấy lại được niềm tin. Thật là kỳ diệu khi con kiến đã thành công trong việc xuyên qua đường ruột của con ốc, làm cho sứ giả của quốc gia láng giềng phải ngưỡng mộ nhà vua.
Sau đó, vua phong cho đứa bé làm trạng nguyên. Vua ra lệnh xây dựng một dinh thự riêng ở phía ngoài hoàng cung để em bé ở, giúp việc hỏi han trở nên thuận tiện hơn.