Để giúp cho trẻ em có thể đọc và nghe nhiều câu truyện cổ tích, chúng tôi xin giới thiệu câu chuyện cổ tích Việt Nam: Nàng tiên gạo.
Nàng tiên gạo là câu chuyện kể về một người đàn ông giàu có nhưng keo kiệt với mọi người nên đã bị Tiên gạo trừng phạt. Trái lại, cô gái siêng năng, tốt bụng đã được bà Tiên giúp đỡ với một chiếc gùi đầy gạo và cô đã chia hết cho mọi người. Để biết thêm chi tiết về câu chuyện này, mời các bạn cùng lắng nghe và đọc nội dung của truyện Nàng tiên gạo.
Nghe truyện Nàng tiên gạo:
Chuyện Nàng tiên gạo
Ngày xưa, có một gia đình nghèo. Người cha không may qua đời do bệnh tật nặng nề. Nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Người mẹ già yếu, không còn khả năng làm việc như trước. Mọi công việc trong nhà đều dựa vào cô con gái duy nhất. Cô gái yêu thương mẹ lắm. Buổi sáng, cô ra rừng hái quả, ra rẫy gieo hạt, buổi chiều xuống suối bắt cá. Suốt ngày cô chăm chỉ làm việc để nuôi mẹ già.
Năm đó, hạn hán kéo dài, nước từ sông suối cạn kiệt. Lúa trên cánh đồng cháy sém, không còn mầm mọc. Chim muông, thú rừng khát nước, phải rời đi tìm kiếm nguồn sống khác. Những người đói thì phải lang thang khắp nơi tìm kiếm thức ăn.
Gia đình nghèo, chỉ còn ít gạo để nấu cháo cho mẹ, nhưng khi thấy nhiều người trong làng không còn gạo để nấu cháo, cô gái nói với mẹ: “Xin lỗi, nhưng khi thấy mọi người đang đói khổ như vậy, con không thể nào chịu đựng được! Hãy chia phần gạo ít ỏi của chúng ta cho mọi người!”.
Mẹ cô gái nhìn con với ánh mắt yêu thương: “Mẹ cũng nghĩ như con đấy. Con nhanh chóng mang gạo ra chia cho mọi người đi!”.
Cô gái tuân lời mẹ, chia hết gạo cho mọi nhà. Còn lại chỉ có hai mẹ con sống nhờ vào rau, cháo qua ngày.
Trong làng xưa có một ông lão giàu có. Người ta kể rằng ông đã từng trải qua thời kỳ nghèo đói. Một hôm, ông đi nương và gặp một bà cụ nằm ven đường, rã rời và khẩn cầu xin ăn. Ông chia sẻ một nửa ống cơm còn lại cho bà cụ.
Khi ông trở về nhà, ông bất ngờ thấy bên bếp có một thúng gạo đầy ắp. Sau đó, mùa vụ đến, ruộng lúa của ông trổ bông vàng óng. Lúa mạch tràn ngập khắp ruộng. Trải qua nhiều năm liền, ruộng của ông luôn mùa màng phong phú, khiến ông trở thành người giàu có nhất trong vùng. Tuy nhiên, khi có quá nhiều của cải, ông trở nên tham lam và độc ác.
Trong nhà ông luôn đông người làm thuê. Ông buộc họ lao động cật lực suốt ngày, nhưng chỉ cho họ ăn uống kém cỏi và mặc quần áo rách rưới.
Khi người ta đến xin làm thuê vì đói khát, ông mừng rỡ nghĩ: “Đúng là thời khắc tuyệt vời!”. Ông sau đó bắt mọi người làm đồng, trồng thêm ngô, lúa. Ruộng lúa của ông ngày càng mở rộng ra.
Một ngày kia, ông lão đi thăm ruộng và bắt gặp cô gái đang vất vả với việc đào củ để nuôi mẹ. Thấy cô gái chăm chỉ và nhanh nhẹn, ông lão mềm mỏng khen ngợi: “Nếu về làm việc cho ta, sẽ có cơm ấm và no đủ để nuôi mẹ”.
Tuy nhiên, ông lão không giữ lời hứa. Mỗi ngày, ông chỉ cho cô gái ăn một bát cơm ít ỏi với một ít ngô và sắn.
Ông ép cô gái làm việc từ sáng đến tối, cho đến khi trời tối tăm và cô không thể nhìn rõ đường đi nữa mới được nghỉ.
Mỗi ngày, cô gái chỉ ăn nửa bát cơm và mang phần còn lại về cho mẹ. Bà cụ cũng chỉ ăn một ít và chia phần còn lại cho các em nhỏ hàng xóm.
Buổi tối, ông lão giàu bắt cô gái nằm gần những túi thóc để canh giữ chuột cho ông.
Một đêm khuya, cô gái vừa thấp thoáng nhắm mắt, bỗng dưng nghe thấy tiếng thở dài và một giọng nói êm ái vang vọng trong tai cô:
- Con gái ơi, con có đói không?
Cô gái nhẹ nhàng đáp:
- Con nằm xuống ngủ là quên đi đói mất rồi ạ!
Cô cảm nhận lại tiếng thở dài và giọng nói trước đó thoáng về trong đêm tĩnh lặng:
- Ta là Tiên gạo đây. Ta đã sai khi giúp lão người ích kỷ kia, đắn đo không biết yêu thương người. Xem lão có thể giàu mãi được không?
Khi lúa đã chín vàng rực, chỉ chờ đợi thời gặt, lão chủ liền quay mặt nói với những người lao động:
- Nhà ta đã hết việc rồi. Các người tìm nơi khác để làm việc đi.
Lão nói xong, đuổi mọi người đi, không trả tiền công. Cô gái quay lại rừng đào củ mài, hái nấm măng, tận tình chăm sóc mẹ.
Năm ấy, sau khi hạn hán khốc liệt, trời mưa gió thuận lợi, mọi nơi đều có mùa. Thế nhưng, nước từ đâu đổ về, lũ cuồn cuộn tràn vào, cuốn trôi sạch lúa mì trên ruộng của ông giàu kia.
Đến mùa gieo sau, lão triệu hồi người làm, nhưng không có ai đến. Họ rủ nhau né tránh lão tham lam keo kiệt. Một mình lão không thể gieo được một hạt lúa nào xuống ruộng. Ruộng nhà lão khô cằn dưới nắng gay gắt. Thóc dành dụm trong nhà lão bay mất không một dấu vết. Và lúc này, lão giàu kia, không còn có một bát cơm để ăn nữa.
Còn cô gái, một ngày đi hái măng, vừa ra đến cửa rừng thì bắt gặp bà lão bần hàn. Bà lão run rẩy vì rét, lẩm bẩm:
- Tôi... mệt... Tôi... đói...!
Cô gái vội vàng bật lửa sưởi ấm, nướng măng cho bà cụ ăn. Bà cụ nhai hết cái măng, sau đó thèm nước. Cô gái nhanh chóng mang ống nước của mình ra suối lấy nước cho bà uống.
Khi cô trở lại, bà cụ đã không còn ở đó nữa. Chỉ còn lại một cái gùi nằm đó.
Cô gái không còn cách nào khác ngoài việc đeo gùi về để trả bà cụ, nhưng không bao giờ cô gặp lại bà nữa. Cô quyết định để gùi lên gác bếp. Điều kỳ lạ là từ đó, mỗi khi cô đi làm về, trong gùi luôn có đầy thóc. Hóa ra đó là những hạt ngọc mà bà Tiên đã ban tặng cho cô để nuôi sống người.
Cô gái chia thóc cho mọi người làm giống, làm cho ruộng đất ở khắp nơi đều mạnh mẽ hơn. Từ đó, người dân trong làng không còn phải chịu đói nữa. Tất cả từ người già đến trẻ con, ai cũng khen ngợi: 'Bà cụ có một cô con gái không chỉ xinh đẹp bề ngoại mà còn tốt bụng nữa'.