Vương giả thôn tính là một câu chuyện cổ tích ý nghĩa. Nó phê phán tinh thần kiêu căng và ngạo mạn, nhưng cũng thể hiện lòng khoan dung với những người biết nhận lỗi và sửa chữa.
Hôm nay, Mytour sẽ cung cấp một số thông tin về tác phẩm Vương giả thôn tính. Hy vọng điều này sẽ hỗ trợ các bạn học sinh trong quá trình tìm hiểu về câu chuyện này.
Vương giả thôn tính
Nghe Vương giả thôn tính:
Một ngày, vua có một công chúa xinh đẹp, nhưng vô cùng kiêu ngạo và ngông cuồng. Công chúa chê bai mọi người đến từ khắp nơi, từ người béo tới người gầy, từ người cao tới người thấp. Người nào cũng bị công chúa nhạo báng.
Không vui với hành động của con gái, vua quyết định nếu có ai dám đi qua cung điện và hát, ông sẽ gả công chúa cho người đó.
Một ngày sau đó, một người hát rong đi ngang qua cung điện và hát dưới cửa sổ, hy vọng sẽ nhận được vài xu. Khi nghe thấy điều này, vua đã ra lệnh:
– Mang người hát rong vào cung đi.
Với trang phục rách rưới, người hát rong bước vào cung vua, hát cho vua và công chúa nghe, sau đó vươn tay xin tiền thưởng. Nhà vua nói:
– Ta thích âm nhạc của ngươi, vì vậy ta sẽ gả con gái cho ngươi.
Dù công chúa cảm thấy sợ hãi, nhưng nhà vua vẫn tiếp tục:
– Ta đã thề sẽ gả con cho người đầu tiên đi qua cung vua, và ta sẽ giữ lời thề đó.
Mọi lời van xin đều vô ích. Linh mục được triệu tập ngay tới để kết hôn cho công chúa và người hát rong. Sau khi hôn lễ kết thúc, nhà vua nói:
– Theo quy tắc, vợ của người hát rong không được ở lại cung vua, bây giờ con phải rời cung đi cùng chồng.
Người hát rong nắm tay công chúa, cả hai rời khỏi cung vua, công chúa phải đi bộ theo chồng. Khi đến một khu rừng rộng lớn, công chúa hỏi:
– Đây, rừng này thuộc về ai?
– Đây là rừng của Vương giả thôn tính, của anh/Nàng đã chọn người, rừng kia là của nàng.
– Tôi là cô gái nhỏ bé, xin được ông vua giúp đỡ/Tôi nên chọn ông vua làm chồng.
Sau một khoảnh khắc, họ đến một thảo nguyên và công chúa lại hỏi:
– Thảo nguyên xanh đẹp này thuộc về ai?
– Thảo nguyên này là của Vương giả thôn tính/Nàng đã chọn người, còn thảo nguyên kia là của nàng.
– Tôi là cô gái nhỏ bé, xin được ông vua giúp đỡ/Tôi nên chọn ông vua làm chồng.
Khi họ đến một thành phố lớn, công chúa hỏi tiếp:
– Thành phố này thuộc về ai?
– Thành phố này là của Vương giả thôn tính/Nàng đã chọn người, còn thành kia là của nàng.
– Tôi là cô gái nhỏ bé, xin được ông vua giúp đỡ/Tôi nên chọn ông vua làm chồng.
Người hát rong nói:
– Tại sao nàng luôn mong muốn có người chồng khác, liệu tôi không đủ tốt à?
Cuối cùng, họ đến trước một túp lều nhỏ, công chúa than thở:
– Ôi trời ơi, nhà nhỏ bé thế này, là nhà của ai vậy?
Người hát rong trả lời:
– Đây là nhà của anh, của em
Nơi mà chúng ta sẽ sống chung. Công chúa phải cúi xuống để đi qua cửa nhỏ. Cô hỏi:
– Người hầu của anh ở đâu?
Người hát rong trả lời:
– Không có người hầu đâu. Nếu muốn làm gì, tự mình làm đi. Bây giờ em hãy vào bếp nấu ăn đi, anh đã rất mệt rồi.
Nhưng công chúa không biết nấu ăn, người hát rong phải đảm nhận vai trò đó. Bữa ăn sau khi nấu xong thực sự tuyệt vời, và cả hai sau khi ăn no nê liền lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng mới ló dạng, chồng đánh thức vợ dậy để làm việc nhà. Họ sống với nhau một vài ngày, nhưng cuối cùng lương thực dự trữ đã cạn kiệt. Người chồng nói với vợ:
– Em ơi, chỉ ngồi ăn không kiếm thêm được gì cả, nếu tiếp tục như thế này chắc không đủ lâu. Có lẽ em nên đan sợi để bán.
Chồng đi rừng lấy tre, vợ chẻ lạt đan sợi. Nhưng bàn tay mềm mại của vợ bị cắt bởi cạnh sắc của tre. Chồng nói:
– Không được đâu, có lẽ em nên dệt vải sợi thì hợp hơn.
Vợ ngồi quay sợi, nhưng ngón tay mềm mại lại bị cắt bởi sợi, máu chảy xuống sàn nhà. Chồng nói:
– Em thấy không, em chẳng có công việc gì cả, sống như vậy thật là khó khăn. Bây giờ chắc ta phải ra ngoài buôn bán đồ dùng nhà bếp. Em sẽ ngồi ở chợ và bán hàng.
Nàng nghĩ trong lòng:
– Nếu người dân đến mua hàng ở đây và thấy tôi ngồi bán ở chợ, họ có thể sẽ coi thường và chế nhạo tôi.
Việc này không thể tránh khỏi, nếu không chắc chắn sẽ phải chết đói. Ban đầu mọi việc diễn ra tốt đẹp, với sự nhiệt tình của nàng, khách hàng đổ về nhiều, họ trả tiền hàng mà không đòi giảm giá, thậm chí có người trả tiền mà không lấy hàng. Nhờ lợi nhuận từ việc bán hàng, hai vợ chồng sống khá giảu có. Một lần hàng hết, chồng mang hàng mới về cho vợ bán. Khi nàng đang ngồi bày hàng, có một hiệp sĩ từ xa đột ngột lao vào chợ, làm vỡ hàng hóa của nàng thành từng mảnh. Nàng ngồi khóc nức nở, không biết cuộc sống sẽ đi về đâu, và nàng nói:
– Ôi trời, tôi khổ thân thế này, chẳng còn mặt nào mà nhìn chồng nữa!
Về nhà, nàng kể cho chồng nghe vụ việc không may ấy. Nghe xong, chồng nói:
– Đời sống như vậy thì cũng bình thường thôi. Bán đồ sành sứ mà ngồi ngay đầu chợ, chỗ người ta đi lại, khóc làm chi nữa. Anh thấy em chẳng có gì làm từ đầu đến cuối. Lúc trước anh đã đến cung vua hỏi xem nhà bếp có cần người giúp việc không, họ hứa sẽ nhận em vào làm và lo cơm.
Giờ đây, công chúa trở thành một phụ bếp, cứ thượng vàng hạ cám, việc gì cũng phải làm. Hai bên tạp dề nàng buộc chặt hai nồi nhỏ, nàng đặt cơm của mình vào và mang về nhà để hai vợ chồng cùng ăn.
Lần đó, trong cung vua diễn ra hôn lễ cho hoàng tử con trưởng của nhà vua, vì tò mò nên phụ bếp cũng đứng ở cửa ngõ.
Khi đèn được thắp sáng, cảnh trong cung vua hiện lên rực rỡ, khách mời bước vào phòng tiệc, cảnh tượng huy hoàng, tráng lệ, ai cũng phải hạnh phúc. Lúc này, phụ bếp cảm thấy buồn bã cho số phận của mình, thầm trách tính kiêu căng, ngạo mạn của mình, chính những tính cách ấy đã đẩy nàng vào cảnh khốn khổ này. Khi kẻ hầu ra tới phục vụ, nàng nhặt những phần thừa để cho vào nồi. Đột nhiên hoàng tử xuất hiện, mặc trang phục lộng lẫy, đeo đầy đồ trang sức vàng. Thấy người đẹp đứng ở cửa, hoàng tử nắm tay nàng, muốn nhảy cùng nàng, nhưng nàng sợ hãi giật tay ra.
Nàng nhận ra rằng đó chính là vua chích choè, người đã từng muốn làm phò mã và bị nàng nhạo báng, từ chối. Nàng cố gắng giật tay lại nhưng không thành công, vẫn bị chàng kéo vào giữa phòng và buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì lan rộng khắp nền nhà. Khách và những người đứng xem đều bật cười và thêm những lời chế giễu. Xấu hổ quá, nàng ước gì đất mở lớn một lỗ sâu một cây sừng tay. Nàng cố gắng giải thoát khỏi tay vua chích choè, lao ra cửa để chạy trốn, nhưng lại bị một người đàn ông kéo lại, khi nàng thức tỉnh, nàng nhận ra đó chính là vua chích choè. Chàng nói nhỏ vào tai nàng với vẻ vui vẻ:
– Đừng sợ, người hát rong mà em sống chung trong căn lều kia chính là anh. Vì yêu em, anh đã giả mạo làm người hát rong. Anh cũng là kỵ sĩ làm ngã đổ hàng sành sứ của em. Tất cả những điều đó chỉ để sửa đổi tính kiêu căng của em và trừng phạt tính ngạo mạn thích chế nhạo người khác của em.
Lúc đó, nàng khóc nức nở và nói:
– Em đã làm những điều sai trái, thật không xứng đáng làm vợ của anh.
Chàng đáp:
Em đừng buồn nữa, những ngày khó khăn đã qua, giờ chúng ta hãy tổ chức đám cưới.
Cô dâu thay trang phục, toàn bộ triều đình đều hiện diện, chúc mừng công chúa đã kết hôn với Vua chích chòe. Hạnh phúc thực sự bắt đầu từ đây. Tôi tin rằng, chúng ta sẽ cùng nhau trong ngày trọng đại này.
1. Cấu trúc
Bao gồm 3 phần:
- Phần 1. Từ đầu đến “làm cho ông vua hiền lành đó có tên là Vua chích chòe”: Sự kiêu ngạo của công chúa.
- Phần 2. Tiếp theo đến “nhưng nàng sợ hãi nắm chặt lại”: Cuộc sống của công chúa sau khi kết hôn với người hát rong.
- Phần 3. Phần còn lại: Công chúa nhận ra lỗi lầm, hiểu được sự thật và sống hạnh phúc bên Vua chích chòe.
2. Tóm tắt
Nhà vua có một công chúa xinh đẹp nhưng tính cách kiêu ngạo. Ông tổ chức một bữa tiệc để chọn phò mã cho công chúa, nhưng cô ta lại không hài lòng với bất kỳ ai. Ông quyết định gả cô cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung điện. Một ngày, một hát rong đi qua, và công chúa bị gả cho hắn. Khi cô rời đi cùng người ăn xin, cô nhận ra rằng đã phạm phải lỗi lầm khi không chọn Vua chích chòe, người thật sự là vua của rừng, thảo nguyên và thành phố họ đi qua. Sau những ngày tháng làm việc vất vả, cô biết rằng hát rong chính là Vua chích chòe. Cô nhận ra sai lầm, họ tổ chức lễ cưới và sống hạnh phúc bên nhau.
3. Đọc - hiểu văn bản
a. Sự kiêu ngạo của công chúa
- Nhà vua chỉ có một công chúa xinh đẹp, nhưng tính kiêu ngạo của cô khiến không ai hài lòng.
- Nhà vua mời các chàng trai từ khắp nơi tới tham gia buổi lễ chọn phò mã.
- Trong buổi tiệc tìm kiếm phò mã, công chúa đã chế giễu mọi người không nương tay:
- Một số người được công chúa cho là quá mập, được đặt biệt danh là “thùng tô-nô”.
- Người mảnh khảnh thì bị cô châm chọc “mảnh khảnh thế này thì bay bay như gió”.
- Người lùn béo được công chúa phê phán là “lùn béo lại còn vụng về”.
- Người mặt xanh xao bị gọi là “nhợt nhạt như chết đuối”.
- Người mặt đỏ như gấc được công chúa đặt tên là Xung đồng đỏ.
- Người có dạng cằm cong giống như mỏ chim chích chòe được chế giễu như một con chim chích chòe có mỏ cong, từ đó mọi người gọi là Vua chích chòe.
b. Cuộc sống của công chúa sau khi kết hôn với người hát rong
- Nhà vua tỏ ra tức giận và ra lệnh sẽ gả công chúa cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung điện.
- Sau vài ngày, một người hát rong đi qua, vua gọi hắn vào biểu diễn cho vua và công chúa nghe, sau đó ban thưởng là gả công chúa cho hắn.
- Công chúa phải rời khỏi hoàng cung, theo người hát rong về nhà.
- Trên đường đi, cô nuối tiếc vì không lấy Vua chích chòe khi biết rằng rừng, thảo nguyên và thành phố cô đi qua đều thuộc về vua.
- Trong những ngày sau đó, công chúa phải làm các công việc như đan sợi, dệt vải, bán đồ sành sứ và phụ bếp để kiếm sống.
=> Cuộc sống khó khăn đã giúp công chúa thay đổi.
c. Công chúa nhận ra sai lầm, hiểu được sự thật và sống hạnh phúc bên Vua chích chòe.
- Công chúa làm việc như phụ bếp trong hoàng cung.
- Một lần trong cung tổ chức lễ cưới cho nhà vua, cô sthuần lén vào xem.
- Công chúa đã biết được rằng người hát rong chính là Vua chích chòe.
- Cô nhận ra sai lầm, hai người tổ chức lễ cưới và sống hạnh phúc bên nhau.
=> Hạnh phúc đến sau những khó khăn.
4. Tóm tắt
Truyện lên án tính kiêu căng, tự cao và coi thường người khác. Đồng thời, nó cũng thể hiện sự khoan dung, tình yêu thương đối với những người biết nhận ra và sửa chữa sai lầm của mình.
5. Phong cách
Các chi tiết phong phú, cách trình bày tinh tế, cấu trúc câu chuyện có hậu...