Tôi từng che giấu bản thân và gói gọn mình trong những khoảnh khắc hoàng hôn êm đềm
Luôn giữ mình trong bóng tối của những ý nghĩ u ám
Những cảm xúc dường như đã chết lặng sau những vết thương không thể nói thành lời
Và bất ngờ, con đường dẫn tới hạnh phúc chính là ánh sáng ấm áp của một buổi bình minh tươi sáng.
Hồi ức..tôi tự giam giữ những gánh nặng trên đôi vai nhỏ này…
Hiện tại, vẫn là những gánh nặng ấy nhưng trong lòng thấy nhẹ nhàng hơn...
Trưởng thành đôi khi là thời điểm mà bản thân cảm thấy nặng nề nhất, mỗi quyết định, mỗi bước đi đều gặp phải sự đắn đo, chần chừ. Vỏ an toàn vẫn là bức tường bảo vệ mỗi khi bản thân quyết định chọn hướng đi mới. Rủi ro, thất bại và cả những đau thương, rồi ai sẽ đối diện? Chỉ có tấm thân nhỏ bé này, những suy nghĩ rối ren và những đêm thức trắng, vẫn cô đơn một mình với những khoảng trống đen trong căn phòng yên bình. Đó là sự thực, trong những thời điểm tưởng chừng như gục ngã, một tia hi vọng lại tỏa sáng ở đâu đó, ý chí cứ thúc đẩy bản thân tiếp tục. “Trưởng thành” thường là một vòng luẩn quẩn không có lối thoát như thế. Vào thời điểm đó, tôi chỉ ước mình đi vào lối mòn, vì ít nhất còn những dấu vết của những người đi trước, họ thất bại và tôi cũng vậy. Tôi cảm nhận rằng vẫn có những người cùng chia sẻ tiếng nói tâm hồn với mình, hơn là đi vào một con đường cụt…
Lạc lõng giữa bóng tối quá khứ
17 tuổi tôi mất lòng tin vào khả năng của bản thân mình, tôi cố gắng làm mình bận rộn, cố gắng không để thất bại làm tổn thương 'tự trọng', nhưng tất cả đều ngược lại, tôi cố gắng theo đuổi niềm đam mê nhỏ bé ấp ủ, nhưng lại chỉ đổi lại là sự hy sinh không có kết quả, mọi mối quan hệ xung quanh tôi đều mơ hồ. Một cô gái luôn phải cố gắng mỉm cười đằng sau những tổn thương, những giọt nước mắt rơi trong im lặng và tất cả những áp lực chưa từng được thổ lộ. Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy tự ti, sau những tháng ngày bỏ bê việc học tập, tôi phải bắt đầu lại từ con số không khi mọi thứ đã vô tình đi vào quỹ đạo, những đêm thức trắng và rồi lại ngồi lặng im ngắm bình minh, những cốc cà phê vẫn còn đắng khi hòa chung với sự thất bại và tiếng kim đồng hồ vẫn đang lặp lại. Thời gian không chờ đợi ai, nó vẫn tiếp tục trôi đi như vậy.
Những giấc mơ ám ảnh vẫn quấy rối tâm trí, không chịu mờ nhạt theo thời gian.
Không ghi nhớ được từ lúc nào, những giấc mơ ấy đã trở thành một phần bình thường của cuộc sống, không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, chỉ biết rằng tôi có thể dự đoán được những gì sẽ xảy ra tiếp theo, ngay cả trong mơ. Một thời kỳ khó khăn đối với một cô gái yếu đuối, không có ai để chia sẻ những suy tư. Tôi mong muốn ngồi lại và nói hết những suy nghĩ của mình với người chị yêu thương, người luôn ở bên và an ủi khi tôi thất bại. Nhưng không, từ khoảnh khắc đó, những ngày không thể liên lạc với chị, tôi bị mất đi cơ hội để chia sẻ, ôm hôn chị, tôi rút lui vào góc tối, từ đó những giấc mơ ám ảnh bắt đầu ám ảnh những ngày khó khăn nhất của cuộc đời. Đi qua những ngày đông, trên những con đường vắng vẻ, đi qua những nơi quen thuộc nhưng xa lạ. Tất cả dường như đang đến với tôi một cách nhanh chóng, gió lạnh thổi qua khuôn mặt buồn bã, những giọt mưa nặng nề sau tiếng sấm đánh lên bầu trời ngoài cửa sổ. Không ai hiểu được nỗi ám ảnh nặng nề của tôi, nụ cười giả tạo và những suy tư trở nên ngày càng nặng nề hơn. Khoảng thời gian này trôi qua chong xáng như lá cuốn theo dòng nước, như những con chim mệt mỏi cần được nghỉ ngơi, và như những tòa nhà cao tầng bất ngờ tắt đèn trở lại màn đêm tĩnh lặng. Những cảnh ký ức chạy qua đầu tôi, rồi những giọt nước mắt tuôn trào. Tôi nhạy cảm đến thế, tôi yếu đuối đến thế, nhưng liệu có ai hiểu tất cả điều mà tôi trải qua. Lúc đó, tôi đã mất đi sự ngây thơ, hồn nhiên và niềm tin vào cuộc sống.
Lạc trong những giấc mơ để tìm kiếm ánh sáng ấm áp của buổi bình minh.
Tôi không phiêu lưu trên hành trình của tuổi thanh xuân, mà tôi trôi dạt. Không phải là cành cây khô cuốn theo dòng nước, cũng không phải là kẻ điên rồ trong những cơn ác mộng. Khó khăn để tự giải thoát khỏi những ngày tăm tối, ánh sáng chỉ đến khi đêm kết thúc. Nhưng đêm đó dài và khó diễn tả. Bóng tối bao trùm và những ký ức không vui vẻ áp đảo tâm hồn mong manh của tôi. Biết rằng đó chỉ là mơ, nhưng tôi vẫn theo đuổi những điều đó, trôi theo những giấc mơ, tìm kiếm những tia sáng mong manh đang chờ đợi để thắp sáng nhiệt huyết, niềm tin của tuổi thanh xuân. Tôi tỉnh giấc vào một ngày bình minh tuyệt đẹp, nhìn vào những trang giấy trống trên quyển sổ dày. Bàng hoàng, ngạc nhiên và cuối cùng, tôi viết ra cảm xúc của mình bằng cây bút. Tôi đọc lại những gì đã viết, những dòng tâm trạng chìm sâu trong bóng tối. Tôi kết thúc bằng một dấu chấm và dán một chiếc hình hoa bồ công anh để kết thúc hành trình đau khổ với những ác mộng đó.
Ánh sáng bình minh theo đuổi từng niềm vui nhỏ nhặt.
Thoát khỏi bóng tối u ám, tôi bắt gặp ánh sáng phía trước. Dù đau đớn, chúng ta vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình, không dừng lại. Không dễ dàng để khởi đầu mới, nhưng ít nhất khi bắt đầu, tôi có thể trải nghiệm những cảm xúc mới này.
Tôi trở thành phiên bản “ít nói” nhưng tốt hơn.
Tôi cố gắng tận dụng những cơ hội nhỏ mà bản thân tạo ra. Tôi hạnh phúc với những bước đi chậm rãi, chào đón nhịp sống ngoài kia. Ở tuổi trưởng thành, chúng ta trở nên trầm tính hơn, nhưng tôi vẫn tin tưởng vào hành trình của mình.
Những trang mới của cuộc sống và những cuốn sách nằm ở phía xa.
Mỗi cuốn sách là một thế giới mới, mỗi câu chuyện là một trải nghiệm độc đáo. Khi đắm chìm trong trào lưu của từng trang sách, tôi thấy mình lại được sống đầy đủ.
Tiếng gọi mong manh trong tâm hồn, khi trưởng thành đến, tôi phải đối mặt với bản thân và cách sống của mình. Trưởng thành cho phép tôi tự vẽ nên bức tranh cuộc sống, không chỉ nhìn vào màn đêm u ám mà còn nhìn thấy bình minh và hoàng hôn rực rỡ.
Quá khứ, tôi lạc lõng giữa quãng đời đau thương.
Hiện tại, tôi vẫn là chính mình, nhưng tốt hơn nhờ vào những niềm vui nhỏ nhặt mà tôi tạo ra.
Tương lai, tôi sẽ tiếp tục hành trình của mình, sẽ tiếp tục viết tiếp những trang sách đầy màu sắc.
Trưởng thành không cần phải phức tạp hơn thế.
Tác giả: Điti