Viết cái gì nữa nhỉ, sao mình lại chỉ viết được có đây thôi sau bao năm bên nhau.
Nhớ mãi ngày sinh nhật của cô năm trước. Ông xã cô không thể về nhà được nên chỉ nhắn tin chúc mừng, nhưng cô nhận được một lẵng hoa nhỏ từ những người bạn cùng phòng mua tặng. Rất vui vẻ khi nhìn thấy điều đó. Cả ngày đó, cô nhận được nhiều tin vui, bài phóng sự của cô được sếp duyệt và chuẩn bị đăng. Cô có nhiều thời gian rảnh hơn bình thường vì không cần đi chạy tin. Và như mọi khi, cô lôi ra quyển sổ tay, nơi lưu giữ rất nhiều thông tin về công việc. Cô coi nó như bảo bối, thường nói với mọi người như vậy.
Tin nhắn từ ông xã khiến cô nhớ lại, suốt thời gian qua cô chỉ viết về người khác, ít khi nói về bản thân.
Cô chậm rãi đánh máy.
“Khi đó, tôi đang là sinh viên năm hai khi gặp anh. Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh tại sân trường. Lúc đó, tôi vẫn gọi anh là thầy vì anh đã từng là giảng viên của tôi. Sau này, khi nhắc lại, mọi người đều cười. Khi đó, tôi tình cờ đi ngang qua phòng hội trường sau khi ra khỏi thư viện. Cô không dạy lớp tôi nhưng biết tôi qua các buổi thảo luận khoa học:
- Trân à, vào đây giúp tôi chút.
- Dạ vâng.
- Em lấy giúp tập giấy tờ này chạy theo thầy đang mặc áo đen vừa ra ngoài kia, đó là của thầy quên rồi đấy, nhanh lên. Cảm ơn em nhé.
- Dạ vâng, để em chạy ngay.
- Thầy ơi, thầy quên cái này.
Khi anh quay lại, tôi mới bàng hoàng nhận ra anh còn trẻ quá, vì đã gọi anh theo cô mà. Không biết có lẽ anh đến trường vì một cuộc họp gì đó.
- Cảm ơn bạn, tại sao tôi không thấy bạn trong hội trường trước đó?
- Vì tôi là sinh viên ạ.
- Tôi hiểu rồi, bạn học năm mấy?
- Năm hai ạ, tôi xin phép thầy.
Vì lúc đó tôi đang vội vã, nói vậy rồi đi, không quan tâm nhiều đến anh, là ông xã của tôi sau này.
Lần thứ hai gặp anh là khi tôi đang khóc với chiếc xe máy, rất tức giận vì nó đột ngột hỏng, đúng vào ngày mặc áo dài. Vì có hội thảo nên tôi phải mặc áo dài để tham gia, và đúng lúc đó xe hỏng. Thật không may khi mặc áo dài, tôi cảm thấy rất bực bội. Khi đang dắt xe dưới trời nắng, tôi gặp anh. Anh nhận ra tôi và gọi:
- Xin chào bạn sinh viên, sao bạn không đưa xe về trường và tìm ai đó đưa về?
- Vì tôi ra khỏi trường mới bị hỏng, nhưng tôi biết có một tiệm sửa xe gần đây, chỉ khoảng hai mươi phút nữa thôi.
- Xe tôi đỗ ở đằng kia, bạn đưa xe tới đây tôi sẽ dắt cho bạn.
Anh dắt mình đến tiệm sửa xe mới đi, anh còn cho mình một tấm card nhỏ có tên và địa chỉ của anh.
Lần thứ ba gặp anh là điều vui nhất. Hôm đó mình đi phỏng vấn, rất hồi hộp, nhưng ngạc nhiên khi người phỏng vấn lại là anh. Nhưng thật sự, mình cũng không nhớ đã để tấm card của anh ở đâu, từ khi sửa xe xong, mình đã quên tuốt.
- Có vẻ như chúng ta có duyên với nhau. Bạn có tự tin để trả lời các câu hỏi của tôi không?
- Dạ chỉ là vì tôi thích con số đó thôi ạ.
Anh ngạc nhiên:
- Tại sao lại là con số đó vậy?
- Dạ vì tôi thích con số chín chín ạ.