blogradio.vn - Suốt đêm dài, chúng tôi trò chuyện, đến gần sáng mới ngủ. Sáng sớm, tôi thức dậy và ôm Huy, nhìn gần mới thấy rõ, cậu ấy...đẹp trai quá.
Tôi lớn lên tại một khu nhà trọ nhỏ ở Hà Nội. Năm ấy, bố mẹ tôi ly hôn, bố đi theo một người phụ nữ khác. Mẹ tôi không khóc nhưng đôi mắt đượm buồn ấy khó mà giấu đi được.
Chiều hôm ấy, mẹ đưa tôi về nhà ông ngoại ở Lạng Sơn. Ngôi nhà không quá lớn nhưng khá tiện nghi. Mẹ vội vã trở về thành phố để chuẩn bị cho công việc sáng hôm sau.
Ông ngoại đưa tôi vào nhà, có ai đó gọi từ phía cửa. Quay lại, thấy một cậu bạn, dáng người thanh tú. Thì ra cậu ấy trả lại chiếc búa và cưa mượn từ ông. Tôi xin phép vào nhà trước, để ông và Huy nói chuyện.
Tôi quay lại, thấy cậu bạn tên Huy, dáng người hao hao gầy, nhưng biểu cảm bất ngờ. Chào hỏi xong, tôi vào nhà để sắp xếp đồ đạc.
Kể từ khi mẹ kết hôn với bố tôi, ngôi nhà này chỉ còn một mình ông, tôi thấy thương ông nhiều lắm. Bữa tối, ông nấu thịt kho tàu - món tôi thích nhất, ông kể rằng mẹ tôi nói tôi thích món này nhất nên ông cũng mày mò công thức để nấu cho tôi. Thời đó công nghệ chưa phát triển như bây giờ, việc tìm công thức nấu ăn cũng không dễ dàng. Mặc dù món ăn không giống như mẹ tôi nấu nhưng tôi vẫn ăn hết 3 bát cơm, ông rất vui vẻ về điều đó. Ông định rửa bát thì tôi nhanh chóng làm điều đó để ông được nghỉ. Lúc đó trên nhà có tiếng người nói chuyện, lên trên nhà mới biết đó là Huy - cậu bạn của tôi. Ông tôi nói: 'Sợ cháu lạ chỗ, ngủ không quen nên chiều mới nhờ Huy sang ngủ cùng. Hai đứa đều 16 tuổi nên Huy giúp đỡ cháu nhé'. Sợ ông buồn nên tôi đành để cậu ấy ngủ cùng.