Trên blogradio.vn, nhưng không ai biết, ai đó đứng đó mãi ở tuổi hai mươi hai, không biết ngày mai sẽ trôi đi như thế nào, chìm đắm trong công việc văn phòng, những con số nặng nề và cảm giác sợ hãi tự hỏi đã làm sai điều gì.
“Con người luôn khao khát sự trìu mến suốt cuộc đời” - Lê Đạt
Mình đã gặp những người không thể tìm thấy sự trìu mến, họ đối mặt với khó khăn.
Gần đây, mình thường đọc về bạo lực lạnh và những bức thư tuyệt vọng trên mạng. Khi đọc những bài viết này, mình thấy buồn và tiếc nuối, nhưng cũng chút ít đối xử dịu dàng với bản thân và những tình cảm của con người dành cho điều tồi tệ hơn.
Nhưng khi đứng ở tầng lầu đó, ôm chặt thanh chắn, cảm nhận cái lạnh của thời gian, hay thậm chí là lạnh của một đêm mưa tháng mười, mình hiểu rằng phải khóc nhiều hơn cho những cuộc sống đã vùng vẫy đến cùng cực và biến mất.
Từ một người đầy lòng thương cảm, ta trở thành một người đồng cảm không biết khi nào. Những khó khăn của cuộc đời này, chúng tấn công ta như một cơn bão dữ, làm tan vỡ những ước mơ tuổi trẻ, đốt cháy trái tim đã từng đập mãnh liệt yêu đời. Những ước mơ từng nhỏ nhoi từ thuở thơ ấu, lớn lên trở thành một bác sĩ hay một giáo viên, thậm chí là một siêu anh hùng với khả năng bay nhảy trên không, vẫn ngây thơ và luôn tươi cười.