Mình, 17 tuổi. Điều đáng sợ là khi thấy cuộc sống học đường 12 năm của mình sắp kết thúc. Đôi khi, mình tự hỏi: 'Những ngày cuối cấp 3 của mình sẽ trôi qua thật tốt không nhỉ? Để khi nhớ lại, mình không hối tiếc và tiếc nuối?' Nhưng câu hỏi đó lại khiến mình phải nghĩ. Vậy, liệu qua tuổi thanh xuân này, ai cũng cảm thấy tiếc nuối điều gì không?
Thời gian, một khái niệm đo lường bằng ngày, tháng, năm, có thể đếm được, nhưng đôi khi lại trở nên mơ hồ đến bất ngờ. Càng lớn, mình càng nhận ra sự lãng quên của thời gian. Lúc trước, khi còn là một cô bé cấp 2, mình chưa bao giờ nghĩ đến kỳ thi THPTQG sắp đến như hiện tại. Mình của ngày đó luôn ước mong trưởng thành để có thể thoát khỏi những người bạn nói xấu sau lưng, và bước vào ngôi trường cấp 3 mơ ước.
Ước mơ, mình đã làm được. Nhưng... thỉnh thoảng, mình lại nhớ về những người bạn ấy. Và thật kỳ lạ khi cảm xúc trong mình chẳng mấy tốt đẹp. Khi ra trường cấp 2, mình chỉ mong nó đến như thế, đã hơn 2 năm. Mặc dù mình không còn cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với họ như mình muốn, mình vẫn cảm thấy buồn khi nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ ấy chúng mình đã trải qua ở tuổi 15 (trước khi sự việc xảy ra)
Và sau đó, ai cũng tiếp tục đi. Chúng mình đều lớn lên, có thêm những người bạn mới, cá tính dần định hình rõ rệt. Mình không thể quay lại với những người bạn vô tư, trẻ con như trước nữa, vì chúng mình đã thay đổi. Quay trở lại hiện tại, khi gần hết tuổi thanh xuân, nếu hỏi mình, ở tuổi 17, mình có muốn thời gian trôi chậm lại không? Thành thật mà nói, mình sẽ nói có. Trước những cảm nhận ấy, mình nghĩ ra một vài điều về tuổi thanh xuân của thế hệ chúng mình.
MỐI QUAN HỆ: MỘT MÊ CUNG KHÓ NÓI
Sự việc bị nhóm bạn thân nói xấu chỉ là một trong những tình huống không hay trong tình bạn của mình. Dù không phải là trải nghiệm tích cực, nhưng nó đã mang lại cho mình nhiều bài học, mở ra những điều mà trước đây mình chưa biết.
Mình nhận ra rằng để hiểu tại sao người ta không muốn chơi với mình, mình phải tự xem xét bản thân trước tiên. Điều này giúp mình nhận biết và cải thiện bản thân để trở nên tốt hơn. Tuy nhiên, nếu lý do người khác nói xấu mình không chính đáng, thì không cần phải quan tâm đến họ.
Ở điểm này, mình hiểu rằng đôi khi những người mình quý trọng không luôn đối xử tốt với mình. Mình luôn hy vọng có thể duy trì những mối quan hệ từ thời cấp 2, nhưng cuối cùng, mọi thứ đều thay đổi không biết khi nào.
Đôi khi, mình tự hỏi: 'Liệu có phải do mình không nỗ lực để giữ gìn mối quan hệ đó, hay là mọi người đều bị cuốn theo những trải nghiệm mới trong cuộc sống trường học lớn hơn? Hoặc có phải mọi người đều thay đổi và cảm thấy mối quan hệ đó không còn phù hợp với thời gian của họ nữa không?'
Có lẽ, vì chúng tôi đều còn ở độ tuổi này, mọi thứ đều hỗn độn và không ổn định, nên những mối quan hệ của chúng tôi có thể không bao giờ đi đến đâu. Người mà mình vẫn nói chuyện cùng vào một năm trước đây, giờ chỉ còn gặp nhau qua loa, ánh mắt cũng không chạm vào nhau. Cuối cùng, câu hỏi này vẫn đặt ra và tôi không thể trả lời được.
Chính vì vậy, khi nhìn lại quá khứ ở thời điểm hiện tại, không ai có thể chắc chắn ai sẽ là bạn đồng hành đến cuối cùng. Những người thầy, người cô thường nói với tôi rằng những người bạn từ cấp 2 và cấp 3 sẽ là những người bạn chân thành nhất, nhưng tại sao tôi không cảm nhận được điều đó?
Trong thời cấp 2, nhóm bạn của tôi thân thiết như vậy, nhưng bây giờ, hai người bạn thân ở cấp 3, tôi lo lắng rằng sau này khi chúng tôi ra trường, chúng tôi sẽ không còn liên lạc nữa... Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ không biết phải làm gì với những kỷ niệm đó nữa.
Tình bạn thì thế này, nhưng tình yêu thì sao? Những người bạn của tôi, họ dường như dễ dàng yêu nhau. Mỗi người đều có thể dễ dàng tìm được một người yêu.
Bởi vì đã có những trải nghiệm như vậy, tôi tự hỏi tại sao mọi người lại có thể như vậy. Thật tuyệt khi chúng ta có một người đặc biệt để cùng trải qua những năm tháng nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Thỉnh thoảng, tôi cảm nhận được tình yêu lan tỏa trong không khí như thế. Đối với nhiều người, họ có thể không thấy thoải mái với việc thể hiện tình cảm công khai nhưng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy bạn bè tôi cười vui và tận hưởng thời gian với người mà họ yêu thích.
Có lẽ, tình yêu tuổi trẻ đúng là như vậy. Tự do, tự nhiên và vô cùng thoải mái. Chúng tôi có thể tự do thể hiện tình cảm và dành những lời yêu thương một cách tự do. Mặc dù không phải ai cũng có được tình yêu nhưng tôi luôn tin rằng đây là cái đẹp nhất của tình yêu học trò so với tình yêu của người trưởng thành.
Khi trở thành người lớn, chúng ta phải đối mặt với nhiều trách nhiệm và áp lực từ xã hội. Tình yêu không còn là ưu tiên duy nhất mà chúng ta quan tâm. Có thể lý do mà người ta thường nói rằng tuổi trẻ, đặc biệt là tình yêu học trò, thường có nhiều nuối tiếc là vì chúng ta không thể đi cùng nhau đến hết con đường?
PHÁT TRIỂN BẢN THÂN NHƯNG CŨNG QUÊN MẤT MÌNH LÀ AI
Sau một quãng đường với nhiều mối quan hệ, tôi nhận ra rằng cuối cùng, tôi quay lại với bản thân mình. Hiện tại, tôi cảm thấy may mắn khi có một công việc thực tập ở một công ty liên quan đến ngành mà tôi đam mê.
Là một học sinh nhận ra sự quan trọng của việc phát triển bản thân, tôi luôn chăm chỉ tham gia các hoạt động ngoại khóa và công việc ngoại lề để nâng cao kỹ năng. Các đồng nghiệp trong công ty thường nói rằng tuổi trẻ luôn năng động, luôn bận rộn với công việc.
Cá nhân tôi cảm thấy điều đó hoàn toàn đúng. Tôi luôn bận rộn với việc học và công việc, đến mức có thể bỏ lỡ thời gian để chăm sóc bản thân hoặc thư giãn. Phải công nhận, những người xung quanh, các bạn đều rất năng động và có thái độ làm việc chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, đằng sau sự hào nhoáng đó, tôi thấy họ trải qua những thời kỳ khó khăn với sức khỏe tinh thần và thể trạng của mình. Cả tôi và họ đều phải đối mặt với những khó khăn về bản thân và tương lai.
Dường như, lỗi lớn nhất của thế hệ trẻ là không dành thời gian để thực hiện những điều bình thường của tuổi trẻ như đi chơi với bạn bè, hoặc tham gia các hoạt động thể thao. Thay vào đó, chúng tôi tập trung vào việc phát triển bản thân mà quên mất bản thân là ai.
Tôi đã từng không biết sở thích của mình là gì. Có lẽ, vì bận rộn với học tập và công việc, khi có thời gian rảnh, tôi đã quên mất bản thân mình làm gì.
Ừ thì, trong thời đại này, mọi thứ diễn ra rất nhanh. Chúng ta, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần phải học hỏi đầy đủ kỹ năng để đáp ứng những yêu cầu của xã hội. Nhưng, liệu chúng ta đã suy nghĩ về những điều thực sự cần thiết không?
Cuộc sống diễn ra nhanh chóng, và vì vậy, chúng ta thường vội vã theo đuổi những mục tiêu cá nhân mà quên mất những điều thực sự cần thiết. Ở tuổi 17-18, chúng ta cần tự nhận biết, đánh giá bản thân, và tìm ra những gì cần thiết để trở thành con người tốt hơn.
Hãy trải nghiệm, vì chúng ta còn trẻ và đầy nhiệt huyết. Tuy nhiên, nếu chúng ta chỉ tập trung vào làm mọi thứ mà không chọn lọc, thì có thể chúng ta sẽ tiêu phí thời gian, năng lượng và sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Để rồi khi trưởng thành, chúng ta sẽ hối tiếc về những điều chúng ta không làm được.
Tuổi trẻ là thời điểm mà con người dành nhiều thời gian để khám phá bản thân và tương lai. Vì vậy, trong cuộc sống bận rộn này, hãy luôn dành thời gian để hiểu rõ bản thân bạn. Khi trưởng thành, bạn sẽ có nhiều thời gian hơn để thực hiện những điều mà bạn mong muốn.
KẾT
Thanh xuân là khoảng thời gian đầy nhiều cảm xúc và kỷ niệm đối với nhiều người. Dành cho tôi, tôi hy vọng rằng nó sẽ kết thúc trong những khoảnh khắc tươi đẹp nhất. Từ những bài học tôi rút ra từ những chặng đường đầu tiên của cuộc hành trình này, tôi muốn làm cho nó không phải là thời gian đầy nuối tiếc. Và tôi mong rằng bạn cũng sẽ có cùng niềm hy vọng đó.
Tác giả: Ngọc Nguyễn