Cũng có người thường trải qua thời ấu thơ ở vùng quê, nơi có sông nước bao la, những chiếc đò và những cây cầu tre bắt ngang dòng sông sâu phía sau nhà. Mỗi chiều là lúc chúng tôi cùng bạn bè rời nhà ra sông chơi đủ loại trò, từ ô ăn quan, nhảy lò cò, mò cua, bắt ốc đến trèo cây hay làm ná bắn chim, và đôi khi làm nổi hứng chèo ghe khám phá cả con sông.
Trong thơ của Phạm Hổ, những bài thơ như những chiếc cầu tre đưa ta về quá khứ, về những cánh đồng lúa, những ngày bình minh dậy dưới chân đồi, hoặc đơn giản là về ký ức của tuổi thơ.
“Anh đom đóm ơi!
Đèn xanh ngắt lấp lánh
Gió thổi mãi không ngừng
Anh đi xa tới nơi nào?
Tôi bước lên cầu đầu
Cho cóc ẩn mình trong bóng tối
Đi học bằng cách truyền thống
Rồi tôi tới trường
Chuốc sáng cho bạn học.
( từ cuốn Chú Bò Tìm Bạn )