Chúng ta chấm dứt với nỗi tiếc nuối từ mọi người, từ trái tim của người con gái yêu cậu một cách chân thành. Cậu có nuối tiếc người con gái đã dạy cậu biết yêu, có nuối tiếc người con gái mà cậu từng làm tổn thương đến đau lòng không?
Buổi sáng ấy, ánh sáng thu mơ màng, cùng với làn gió nhẹ nhàng và những tia nắng ấm áp, ánh mắt của tớ không thể rời khỏi nụ cười của cậu - tươi vui, rạng rỡ như những bông hoa tươi mới nở… Cùng nhau vượt qua những khó khăn nhất trong thời sinh viên. Ăn xiên nướng trên vỉa hè, uống nước sấu ven đường, và chen chúc trên chiếc xe bus đông đúc chỉ để gặp nhau vội vã. Cùng nhau trải qua những cơn mưa rào mùa hạ, và đối mặt với cái lạnh buốt của mùa đông. Nhưng cuối cùng, không thể cùng nhau ngửi hương thơm của hoa sữa ven đường...
Tình yêu đẹp nhất là tình yêu của tuổi trẻ, nhưng cũng chính tình yêu đó gây ra nhiều nuối tiếc nhất. Buổi sáng ấy, trong ánh sáng thu vàng hoe, ánh mắt của tớ không thể rời khỏi nụ cười của cậu. Đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, và cậu trông cứ như một ảnh đẹp trên Facebook vậy. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất trong ký ức của tớ
Qua những tin nhắn ngọt ngào, qua những cuộc gặp gỡ nồng nàn, chúng ta - đôi bạn trẻ đầy hạnh phúc. Những cái nắm tay, những cái ôm, những nụ cười khiến tớ không muốn buông ra, khiến tớ đắm chìm. Mơ mộng về một tình yêu trong sáng, bình dị. Tớ nhớ hôm ấy, ngày của nhà giáo Việt Nam, cậu bất ngờ tặng tớ một bó hoa to và đẹp. Đó là lần đầu tiên tớ nhận được một món quà ý nghĩa như vậy. Tớ cũng đã chuẩn bị một món quà cho cậu, và tớ cũng đã chọn một chiếc áo ấm cho cậu. Và từ đó, chúng ta yêu nhau một cách mãnh liệt nhất, học hỏi và trải qua những tháng ngày cuối cùng của thời sinh viên đẹp nhất, trong sạch nhất.
Ngày cậu ra trường, tớ không thể đến dự, nhưng cậu vẫn rất đẹp trai. Nhưng không gì sánh bằng nụ cười của cậu vào ngày đầu tiên tớ gặp cậu. Chúng ta ra trường, mỗi người một công việc, mỗi người một hướng đi. Áp lực cuộc sống, áp lực công việc, áp lực khoảng cách đã ngăn cách chúng ta. Tớ không thể níu kéo cậu nữa, tớ phải để cậu quay về cuộc sống của riêng cậu - nơi không có tớ. Vậy đó, từ việc ăn xiên nướng trên vỉa hè, uống nước sấu bên đường, đến việc thưởng thức một nồi lẩu lớn trong nhà hàng sang trọng. Chúng ta đã trải qua mưa nắng, cùng nhau đối mặt với cái lạnh của mùa đông. Nhưng cuối cùng, không thể cùng nhau thưởng thức hương thơm của hoa sữa bên đường. Chúng ta chấm dứt trong nỗi tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong tiếc nuối của người con gái yêu cậu một cách chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối người con gái đã dạy cậu biết yêu, có tiếc nuối người con gái mà cậu từng làm tổn thương đến đau lòng không?
5 năm đã trôi qua, bây giờ anh/chị đã có một gia đình bé nhỏ, với một đứa trẻ đáng yêu. Còn tôi vẫn ở đây, đắm chìm trong cuộc sống, làm việc hết mình mỗi ngày, thậm chí đến mức về nhà cũng không kịp ăn một bữa cơm. Nhưng anh/chị à, đôi khi tôi vẫn mơ về tình yêu xưa, về những ngày trẻ thơ. Anh/chị ơi, hãy cùng nhau hạnh phúc nhé!