Mọi người đều hỏi về việc viết. Một số người đang ở độ tuổi thanh niên muốn rèn kỹ năng, trong khi một số khác là phụ huynh hỏi về con cái của họ. Thực tế, việc rèn viết không phải là điều gì kỳ lạ mà nó là quá trình tích lũy và hệ thống hóa suy nghĩ qua thời gian.
Lúc còn ở cấp 1, tôi thực sự không nghĩ mình có tài với văn chương. Lúc ấy, đi học mới là lúc tôi bắt đầu luyện viết. Vở của tôi luôn được chấm điểm 'Bảy, Bảy, Bê' vì chữ viết đẹp, nhưng lại bị mẹ mắng vì điểm kém và tự kiêu với điểm cao. Đến lớp 3, tôi mới bắt đầu học viết văn nhưng thường chỉ viết về con mèo hoặc tả bà, mẹ. Thực ra, khi viết về con mèo, tôi cảm thấy mọi con mèo đều giống nhau, mọi bà đều có nét giống nhau và mọi người đều ngồi bán hàng tạp hóa. Vì thế, tôi ghét viết lắm. Cho đến khi tôi học thêm văn với cô Nam để luyện thi vào Ams cấp 2, tôi mới tiếp xúc với một loại văn mới.
Để nói về việc hiểu và cảm nhận văn học. Đề thi của trường Ams cách đây một thời gian thường yêu cầu trả lời ngắn gọn, chỉ khoảng 2, 3 câu thôi. Điều này đòi hỏi học sinh phải hiểu sâu để có thể trả lời chính xác. Không thể chém gió, nêu nhiều ý mà chỉ trúng có vài điểm như đề thi văn dài.
Nếu nhìn kỹ, hai mục trên của đề thi văn Ams cấp hai liên quan chặt chẽ với nhau:
Phân tích ngữ pháp giúp hiểu sâu hơn về ý nghĩa của từng câu, từng đoạn.
Hiểu sâu này giúp tóm gọn ý một cách logic hơn. Từ đó, viết cảm nhận văn học dù ngắn nhưng vẫn có đầy đủ ý.
Do đó, để viết tốt, việc quan trọng nhất có lẽ là đọc và phân tích câu theo các thành phần đã được định nghĩa trong sách giáo khoa.
Để giỏi, chương trình học cần phải nặng nề hơn, không có cách khác.
Thực tế, việc kêu gọi giảm tải còn khiến cho việc giảng dạy của giáo viên trở nên kém hiệu quả hơn. Một giáo viên cấp một chia sẻ rằng việc giảm tải trong sách mới đã khiến cho việc loại bỏ tiết dạy 'Hô ngữ', thay vào đó là tiết luyện tập. Vì vậy, bây giờ giáo viên vẫn phải giảng dạy hô ngữ mà không được gọi là hô ngữ. Điều này khiến cho học sinh cảm thấy khó hiểu hơn. Đó chỉ là lần giảm tải đầu tiên. Lần giảm tải tiếp theo khiến mọi người phải chỉ trích sách giáo khoa vì kể những câu chuyện vô bổ, không mang ý nghĩa gì. Đúng là, dạy đầy đủ lại bị coi là nặng nề, còn viết nhẹ nhàng để học sinh dễ đọc lại bị coi là không có ý nghĩa. Bạn nào có khả năng tạo ra bộ sách vừa dễ hiểu vừa mang ý nghĩa, đó chắc chắn phải là một thiên tài. Còn mình thì chắc chắn không thuộc về loại đó.