Đề bài
Chọn một trong hai đề bài dưới đây :
1. Tường thuật một câu chuyện mà em biết trong cuộc sống, thể hiện truyền thống tôn trọng thầy cô của người Việt Nam.
2. Kể lại một kỷ niệm về thầy giáo hoặc cô giáo của em, để thể hiện lòng biết ơn của em đối với họ.
Chi tiết về cách giải
- Cách thể hiện truyền thống tôn sư trọng đạo:
+ Học sinh tôn trọng và biết ơn thầy giáo, cô giáo.
+ Học sinh trưởng thành nhớ ơn thầy giáo, cô giáo cũ.
+ Cộng đồng địa phương quan tâm phát triển giáo dục.
+ Dân cư địa phương tham gia xây dựng trường học sạch sẽ, ngăn nắp.
- Kỷ niệm về thầy cô:
+ Kỷ niệm về ngày đầu tiên đến trường; những ấn tượng đáng nhớ, tốt đẹp về thầy cô.
+ Kỷ niệm về sự chăm sóc ân cần, động viên, khích lệ của thầy cô đối với học sinh.
+ Kỷ niệm về một hành động được khen ngợi của thầy cô; một sai lầm được thầy cô chỉ bảo.
- Các nhân vật trong câu chuyện có thể là:
+ Thầy giáo, cô giáo của em và chính em.
+ Bạn bè ở trường, trong xóm, trên đường phố.
+ Người thân trong gia đình (ông, bà, bố mẹ, cô, chú,...)
+ Các quan chức địa phương (ở phường, xã, quận, huyện, tỉnh)
+ Mọi người ở xóm, trên đường phố.
- Cách kể chuyện:
+ Yêu cầu: Kể một câu chuyện cụ thể (xảy ra trong một thời gian nhất định, ở một địa điểm cụ thể)
+ Cách kể:
+) Giới thiệu câu chuyện
+) Thuật lại nội dung câu chuyện:
+) Câu chuyện bắt đầu như thế nào?
+) Diễn biến của câu chuyện thế nào? (Mô tả rõ ràng trình tự các sự kiện diễn ra, hành động của các nhân vật; nhấn mạnh các chi tiết thể hiện tôn trọng thầy cô, tình cảm của học sinh đối với thầy cô hoặc tình cảm của thầy cô đối với học sinh)
Chi tiết lời giải
Đề 1. Kể lại một câu chuyện mà em biết trong cuộc sống, nói lên truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam.
Trong vườn nhà, vào cuối tháng 10, cây cam đã chín. Những quả cam to bóng, tròn vàng đẹp mắt. Chiều thứ bảy trước, ông đã chọn cắt 20 quả cam to nhất, đẹp nhất, loại cam Giàng, nổi tiếng với hương thơm và vị ngọt. Mười quả cam này, ông sắp đặt lên hai đĩa lớn để cúng lễ. Những quả cam còn lại, ông sắp xếp cẩn thận vào một chiếc khay mỹ nghệ, mỗi quả cam đều có cuống và hai lá.
Vào sáng chủ nhật, ông gọi hai cháu lại và nói:
- Cháu Lương ở nhà trông nhà. Nếu có khách đến, cháu bảo là ông sẽ sang làng Trịnh và sẽ về khoảng 10 giờ. Còn cháu Quân sẽ đi cùng ông; hãy mặc đẹp vào.
Vào lúc bảy giờ sáng, nắng tháng mười rực vàng. Ông đi trước, em cầm làn cam theo sau. Những năm trước đây, chỉ có anh Quang ở nhà, chỉ có anh mới được đi theo ông khi có việc gì đó.
Anh Quang đã sang Đà Nẵng học đại học, đây là lần đầu tiên em được đi cùng ông.
Đường liên thôn, liên xã đã được nâng cấp bằng xi măng rất phẳng và thẳng tắp, đôi khi có một chiếc xe máy vượt qua. Vượt qua cánh đồng lúa chín, đi dọc con mương dài, rẽ vào làng Trịnh. Đến gốc đa của làng là cái đình bốn góc uốn cong, có hai con nghê đá... ông dừng lại nói: hơn 60 năm trước, ông học với thầy Bình, học trong đình làng này. Bàn ghế được đặt sát cánh cửa. Ông thích học lắm, vui lắm ! Cháu ta sắp đi thăm thầy cụ.
Con trai lớn của thầy Bình, hiện là kỹ sư đang làm việc tại phòng Nông nghiệp - Nông thôn của huyện, đến chào và trò chuyện với ông. Hai chú bé con của bác Lợi cũng đang theo học Tiểu học và ra chơi với em. Dù gặp nhau lần đầu nhưng vì cùng tuổi nên chúng tôi đã nhanh chóng quen nhau.
Ông sắp xếp 10 quả cam lên cái mâm bằng gỗ sơn màu vàng trang trọng và đặt lên bàn thờ, sau đó thắp hương và cúi chào. Ông nói với bác Lợi:
- Bức ảnh của thầy đã bị ẩm ướt và mờ đi. Có lẽ chúng ta nên chụp lại và làm mới, phục chế lại, đúng không bác Lợi?
- Anh chị và các cháu của em đã thảo luận kỹ lưỡng rồi ạ...
Sau khi hoàn thành tuần hương, ông lại thắp hương trên bàn thờ, cúi đầu và xin phép bác Lợi, hai ông cháu trở về.
Khi trở về, hai ông cháu băng qua cánh đồng lúa mướt mà. Ông kể lại những kỷ niệm về thầy Bình. Ông nói:
- Thầy Bình rất nghiêm khắc nhưng không bao giờ đánh học sinh. Khi trời mưa và học trò phải đi xa, thầy luôn giữ lại để cho ăn, vui lắm. Chữ viết của thầy rất đẹp và thầy giỏi mọi môn. Khi máy bay Mỹ ném bom trường học, thầy Bình là Hiệu trưởng và hai thầy giáo trẻ đã hy sinh vào năm 1971. Ngày mai, ngày 11 tháng 11 là lễ giỗ của thầy. Ông cháu ta đến đây để thắp hương và dâng mấy trái cam đầu vụ. Nhờ thầy dạy dỗ, ông mới trở thành người và có gia đình như ngày hôm nay.
Em nghĩ bâng khuâng: 'Mùa cam lại sang, cháu lại được đi cùng ông thăm thầy Bình một lần nữa...'.
Đề 2. Kể một kỷ niệm về thầy giáo hoặc cô giáo của em, thể hiện lòng biết ơn của em với thầy cô.
Bài tham khảo
Năm ấy, tôi rời quê ra thành phố Hội An để tiếp tục học.
Lúc mười bốn tuổi, học hết lớp chín, tôi được giới thiệu vào làm gia sư cho một gia đình giàu có. Hằng ngày, tôi dạy bốn đứa trẻ từ lớp một đến lớp bảy và phải làm đủ mọi việc như vác gạo, khiêng muối, ghi hoá đơn, tính sổ.
Khi nhớ nhà quá, buồn bã, tôi thường tìm đến căn phòng trọ của thầy. Ở đó, tôi có thể ngồi cạnh thầy mỗi giờ, đọc những cuốn sách báo mà tôi thích mà không có tiền để mua. Chỉ khi ấy, tôi mới cảm nhận được chút không khí gia đình, chút tình thương, chút an ủi mà từ lâu tôi đã mất đi.
Một buổi chiều lạnh buốt, sau khi đã đọc sách mệt mỏi, thầy và tôi đi dạo phố. Bầu không khí sôi động của phố phường trong những ngày cuối năm chuẩn bị chào đón lễ Giáng Sinh khiến cho thầy và tôi cảm thấy cô đơn hơn. Thầy dẫn tôi vào Khổng miếu để giải tỏa.
Ngồi dưới chân tượng Khổng Tử, hai thầy trò tôi lặng lẽ suy ngẫm. Thầy đưa tay ra từ túi áo rút ra một tờ giấy bạc hai trăm nghìn đồng mới nguyên, nhẹ nhàng bỏ vào túi áo của tôi. Tôi nhìn thầy, thấy thầy kín đáo như muốn nói: “Đừng nói gì cả”. Trên môi thầy nở một nụ cười dịu dàng với chiếc răng khểnh dễ thương. Còn tôi, không kìm được nước mắt lăn dài trên má.
Cuộc đời trớ trêu đã dẫn tôi vào trường sư phạm, từ đó trở thành một người thầy. Mỗi khi trời rét buốt, mỗi khi nhận lương là những tờ giấy bạc mới, tôi lại nhớ về thầy, nhớ nụ cười hiền lành với chiếc răng khểnh dễ thương của thầy trong quá khứ u ám của tôi!