Kể lại câu chuyện về ông Nguyễn Khoa Đăng, chọn lựa 5 mẫu hay nhất, đồng thời giúp các em học sinh lớp 5 có thêm nhiều ý tưởng mới để kể câu chuyện theo tranh hoặc kể lại toàn bộ câu chuyện về ông Nguyễn Khoa Đăng một cách hấp dẫn.
Câu chuyện ca ngợi ông Nguyễn Khoa Đăng thông minh, tài trí, tài năng trong việc xử lý các vụ án, cùng với công lao trong việc loại trừ bọn cướp, bảo vệ hòa bình cho dân cư. 5 mẫu kể chuyện về ông Nguyễn Khoa Đăng dưới đây cũng giúp các em chuẩn bị tốt cho tiết Kể chuyện tuần 22 trong sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 40.
Tường thuật từng đoạn câu chuyện về ông Nguyễn Khoa Đăng
Mẫu số 1
Bức tranh số 1: Nguyễn Khoa Đăng là một quan tài năng trong việc phán xử. Một lần, một nhà buôn bị mất tiền, nghi ngờ là bị một kẻ mù lấy đi. Khi được hỏi, người này đã phủ nhận mạnh mẽ.
Bức tranh số 2: Đưa nghi phạm ra xét xử, quan tài đã ra lệnh cho một người làm làm múc nước từ một chậu, và bắt anh ta bỏ tiền vào đó. Nước trong chậu bắt đầu nổi lên dầu, và kẻ cắp không thể chối cãi nữa. Tưởng rằng sẽ bị đánh nên anh ta giả mù, nhưng chỉ sau ba roi đánh, anh ta buộc phải mở mắt.
Bức tranh số 3: Trong khu vực bị bọn cướp hoành hành, quan tài đã sử dụng một chiến thuật tinh vi. Ông đã sai dân sĩ cải trang thành dân phu, ngồi trong một hòm gỗ có lỗ để thở và giả vờ là hòm vàng bạc của một quan. Khi bọn cướp tấn công, họ đã bị bắt và đưa ra tòa.
Bức tranh số 4: Khi đối mặt với bọn cướp, quan tài và các võ sĩ đã tấn công đồng thời với sự xuất hiện của quân triều đình. Bọn cướp không còn cách nào khác ngoài việc xin tha mạng.
Mẫu số 2
Bức tranh số 1: Một nhà buôn bị mất tiền. Vì trước đó, có một người mù luôn xuất hiện xung quanh hàng của anh ta mà không đi đâu. Do đó, anh ta bắt đầu nghi ngờ. Anh ta tìm kiếm người mù để yêu cầu trả lại tiền. Nhưng người mù không chịu thừa nhận.
Bức tranh số 2: Quan ra lệnh cho một người mang một chậu nước và đặt túi tiền mà người mù cho là của mình vào đó. Trên mặt nước, dầu bắt đầu nổi lên, từ đó, họ biết đó là tiền của anh buôn dầu. Quan không chỉ vạch trần người mù là tên trộm, mà còn vạch trần hắn là kẻ giả mù đi ăn xin.
Bức tranh số 3: Để bắt bọn cướp ở truông nhà Hồ, quan đã chế tạo một chiếc hòm đặc biệt cho người bên trong có thể ngồi và mở nắp ra dễ dàng. Đồng thời, họ lan truyền tin rằng một quan lớn sắp đi qua truông, mang theo nhiều vàng bạc để thu hút bọn cướp. Đồng thời, họ sai quân mặc quần áo dân thường, khênh những hòm có các võ sĩ bên trong đi qua truông. Bọn giặc đã mắc bẫy.
Bức tranh số 4: Khi đến hang ổ của bọn cướp, các võ sĩ mở nắp và xông ra để tiêu diệt kẻ thù.
Kể lại toàn bộ câu chuyện về ông Nguyễn Khoa Đăng
Nguyễn Khoa Đăng là một quan án có khả năng xét xử, được lòng tin của nhân dân.
Một ngày, có một người buôn dầu đến chợ để bán hàng. Trong lúc anh ta bận rộn với việc đong dầu, có một kẻ lẻn vào và lấy trộm tiền. Khi nhận ra mất tiền, người buôn dầu nhớ rằng trước đó có một người mù luôn xuất hiện quanh gánh hàng của anh ta, nhưng không bao giờ đi. Anh ta nghi ngờ hắn là tên trộm, vì vậy anh ta nhờ người quen trông coi gánh hàng và đi tìm người mù. Người này phủ nhận mạnh mẽ, nói rằng hắn mù và không biết tiền ở đâu để lấy. Hai bên tranh cãi, cuối cùng lính bắt họ đưa lên trước quan án Nguyễn Khoa Đăng.
Nhìn thấy người mù kiên định từ chối việc ăn cắp tiền, quan hỏi:
- Anh có mang tiền theo không?
Người mù trả lời:
- Có, nhưng đó là tiền của tôi.
- Đưa cho tôi. Ai là chủ sẽ rõ ngay.
Khi người mù lấy tiền ra, quan ra lệnh người múc một chậu nước, bỏ số tiền vào đó. Không lâu sau, váng dầu xuất hiện trên mặt nước. Người mù không còn cách nào để từ chối, buộc phải nhận tội.
Tưởng rằng vụ án đã kết thúc, nhưng không ngờ quan lại tuyên:
- Tên trộm này giả vờ là mù vì nếu thật mù thì làm sao biết người bán dầu để lấy tiền.
Quan sai lính đánh người giả mù, chỉ khi hắn mở mắt sau khi bị đánh mới thôi. Ban đầu, người giả mù vẫn từ chối, chỉ sau ba roi hắn mới phải mở hai mắt.
Trong thời ông Nguyễn Khoa Đăng làm quan, ở Quảng Trị có truông nhà Hồ là nơi bọn tội phạm dùng để làm nơi ẩn nấp cho việc cướp bóc.
Để bắt bọn cướp, quan sai làm một loại hòm gỗ đóng kín có lỗ thông hơi, đủ chỗ cho một người ngồi và có khóa bên trong để mở ra dễ dàng. Ông tuyển một số võ sĩ, mang theo vũ khí, ngồi trong hòm. Rồi quan sai lính ăn mặc như dân thường, mang những hòm đó qua truông, tạo ra vẻ như chúng đang mang hàng của cải nặng. Lại cho tin đồn có một quan lớn từ phương Bắc sắp về quê và sẽ đi qua truông cùng những hòm cất giữ tài sản quý. Bọn cướp nảy sinh hi vọng, rình khi đoàn người qua truông thì tấn công, sau đó vui vẻ mang những hòm nặng về ổ của chúng.
Khi đến nơi, khi hòm được đặt xuống, các võ sĩ bên trong bất ngờ mở ra và tấn công bọn cướp với vũ khí. Trong lúc bối rối, khi đang chưa kịp phản kháng, quân binh của triều đình ập đến từ bên ngoài, đông như kiến cỏ. Bọn cướp phải kêu cầu tha mạng.
Những tên cướp đó, Nguyễn Khoa Đăng đã đưa ra khai khẩn đất hoang ven biên giới và biến chúng thành những đồn điền rộng lớn. Sau đó, ông dẫn dân tới lập làng xóm ở hai bên con đường truông, biến một khu rừng hoang vắng thành những cộng đồng dân cư đông đúc và yên bình.
Kể câu chuyện về ông Nguyễn Khoa Đăng
Ngày xưa, có một vị quan tài năng và được mọi người kính trọng vì tính công bằng và lòng nhân từ. Ông luôn nỗ lực loại bỏ những nguy hiểm đe dọa đến cuộc sống của dân.
Một lần, khi anh hàng dầu đang bận đong dầu cho khách hàng, có kẻ thò tay vào gian lận và lấy trộm tiền. Khi anh phát hiện, anh nhớ rằng trước đó có một người mù luôn quanh quẩn xung quanh gánh hàng, không chịu rời đi. Anh nghi ngờ hắn là kẻ gian dối và gửi gánh hàng cho người quen để đi tìm hắn. Người này từ chối và khẳng định mình mù không thể biết tiền đâu mà lấy. Hai bên tranh cãi, sau đó bị bắt và dẫn ra trước quan.
- Anh mang theo tiền không?
Người mù đáp:
- Dạ, nhưng số tiền này là của tôi.
- Xin anh đưa ra đây ạ.
Khi người mù rút tiền ra, quan sai người múc vào một chậu nước, đặt số tiền vào chậu. Dầu trên mặt nước bắt đầu phát ra váng. Không còn cách nào khác, người mù phải thừa nhận tội.
Cứ nghĩ rằng vụ án đã kết thúc, nhưng không ngờ quan lại phán:
- Kẻ này là kẻ giả mù. Nếu thật mù thì không thể biết được nơi giấu tiền để lấy.
Sau lời nói đó, quan sai lính đánh kẻ trộm. Bị đánh đau, hắn buộc phải mở mắt, van xin quan tha cho.
Đó là câu chuyện về tài năng xét xử của ông. Ngoài ra, chúng ta còn phải ngưỡng mộ tinh thần cao quý, khả năng tiêu diệt bọn gian của ông Nguyễn Khoa Đăng. Trong thời kì ông làm quan, không còn một bóng gian nào hoạt động trên truông nhà Hồ ở Quảng Trị. Trước đó, nơi này là rừng rậm, là đoạn đường quan trọng nối Bắc và Nam mà bọn gian thường dùng làm nơi trú ẩn và lợi dụng để cướp bóc.
Để bắt bọn cướp, ông đã phát minh ra một chiếc hòm gỗ kín đặc có lỗ thông hơi, có khóa bên trong. Ông đã cho những võ sĩ tài năng ngồi bên trong, và sai quân mặc trang phục dân thường khiêng những chiếc hòm này đi qua truông. Ông còn lan truyền tin đồn rằng có một quan lớn sắp về quê mang theo những chiếc hòm chứa đựng của cải quý giá. Bọn cướp nghe tin mừng rỡ, chúng đón đường và khiêng những chiếc hòm về sào huyệt. Nhưng ngay khi đặt xuống, các chiếc hòm bất ngờ bật nắp, và những võ sĩ bên trong vung vẩy vũ khí tấn công bất ngờ. Bị bắt gặp không kịp phản ứng, bọn cướp buộc phải đầu hàng, van xin tha mạng. Ông sử dụng những bọn này để khai khẩn đất hoang ở biên giới, xây dựng các đồn điền lớn. Sau đó, ông đưa dân đến và lập nên các xóm làng ven truông, biến một khu rừng u tối thành những nơi sống yên bình và phát triển.
Kể lại câu chuyện bắt cướp của ông Nguyễn Khoa Đăng
Nguyễn Khoa Đăng, quan Nội tán của triều chúa Nguyễn ở Đàng Trong, được biết đến với tài ba và mưu lược.
Có một vụ cãi vã gay gắt giữa người bán dầu và kẻ ăn mày mù. Người bán dầu nắm lấy kẻ mù, đòi lại tiền bị đánh cắp. Hai bên gây rối, bị lính bắt và dẫn vào quan phủ. Kẻ mù kiên quyết cho rằng mắt mù không thể biết tiền của người bán dầu để lấy cắp.
Quan Nguyễn Khoa Đăng hỏi:
- Nhà ngươi có tiền không?
- Có, nhưng đó là tiền của tôi.
- Hãy đem hết ra đây. Sự thật sẽ được làm sáng tỏ.
Quan giao nhiệm vụ cho lính múc một chậu nước, sau đó bỏ số tiền vào chậu. Ngay lập tức, nước bắt đầu nổi lên váng dầu xanh.
Quan sai lính đánh kẻ ăn mày một trận đau đớn. Kẻ ăn mày buộc phải mở mắt ra khi bị đánh. Hắn là một tên tinh quái giả mù để thực hiện các hành vi ăn cắp.
Chuyện thứ hai kể về việc quan Nội tán triệt để tiêu diệt bọn cướp ở truông nhà Hồ. Bọn cướp đã tổ chức hoạt động tội phạm tại đây trong nhiều năm. Nguyễn Khoa Đăng đã sắp đặt một số hòm gỗ có chốt bên trong để bắt bọn chúng. Ông đã lựa chọn một số võ sĩ dũng mãnh, trang bị vũ khí, và đưa họ vào các hòm gỗ đó. Sau đó, ông tung ra tin đồn về việc có một quan lớn từ phía Bắc sẽ đi qua, mang theo nhiều tài sản quý giá. Kế hoạch đã thành công, khi bọn cướp rơi vào bẫy và bị tiêu diệt bởi đoàn quân vũ trang. Một số tên cướp bị tiêu diệt, còn lại bị bắt.
Sau đó, Nguyễn Khoa Đăng đã thành lập nhiều làng xóm dọc hai bên truông nhà Hồ. Nhờ đó, 'đường vô xứ Huế quanh quanh' trở nên yên bình. Như ca dao ngày xưa đã nói:
'Tam Giang mỗi ngày dần cạn,
Truông nhà Hồ vị quan Nội tán cấm nghiêm'.
Nội tán: chức vị quân cao cấp trong triều chúa Nguyễn ở Đàng Trong.