TOP 5 mẫu Tường thuật lại truyện Đôi cánh của Ngựa Trắng SIÊU ĐỈNH, đồng hành cùng các học sinh lớp 4 để có thêm nhiều ý tưởng mới khi tường thuật lại câu chuyện theo hình ảnh, trình bày đầy đủ toàn bộ nội dung Đôi cánh của Ngựa Trắng một cách sinh động.
Mỗi câu chuyện mang lại cho chúng ta một bài học quý giá, Đôi cánh của Ngựa Trắng cũng không ngoại lệ khi cho thấy rằng ham muốn học hỏi có thể mở ra nhiều khám phá thú vị, khẳng định lòng dũng cảm đối mặt với những nguy hiểm ẩn chứa. Hãy cùng đón đọc bài viết dưới đây trên Mytour:
Tường thuật chuyện Đôi cánh của ngựa trắng
CHUYỆN CỦA NGỰA TRẮNG
Ngày xửa ngày xưa, có một chú ngựa trắng, màu trắng như những đám mây trên bầu trời xanh biếc. Mẹ chú luôn yêu thương con và luôn nhắc nhở: - Con phải luôn bên cạnh mẹ đấy. Hãy hí to khi mẹ gọi nhé. Tiếng hí của ngựa con vang vọng khắp nơi, rất dễ thương. Mẹ ngựa vui sướng lắm, thích dạy con hí hơn là dạy con chạy nhanh.
Gần nhà ngựa có một chú Đại Bàng Núi. Đó là một chú đại bàng trẻ tuổi nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi khi nó liệng cánh, bóng dáng nó loang loáng trên bãi cỏ. Ngựa Trắng thật sự mê mẩn và ao ước được bay như Đại Bàng Núi. - Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có đôi cánh như anh? - Phải đi tìm kiếm. Nếu cứ quanh quẩn ở đây, chẳng bao giờ có cánh đâu. Và thế là ngựa trắng xin phép mẹ và cùng Đại Bàng lên đường. Chẳng bao lâu sau, họ đã đi xa rồi. Mặc dù chưa thấy cánh, nhưng Ngựa Trắng đã trải qua biết bao nhiêu cảnh kỳ thú. Dù chỉ là mỗi khi trời tối đi.
Bỗng nhiên, tiếng hú vang lên, càng ngày càng gần. Rồi một con Sói Xám nảy lên, ngăn đường. Ngựa con hoảng sợ, kêu gào gọi mẹ.. Sói Xám cười khẽ và lao đến gần Ngựa con.
- Trời ơi!
Không phải tiếng của Ngựa Trắng mà là tiếng Sói Xám vang lên to. Khi Sói Xám lao tới tấn công Ngựa con, Đại Bàng từ trên cao lao xuống, đánh mạnh vào trán Sói làm cho Sói Xám đau đớn, hoảng sợ cúp đuôi chạy đi.
Ngựa Trắng vẫn khóc, gọi mẹ. Đại Bàng an ủi.
- Đừng khóc nữa! Anh sẽ đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có đôi cánh.
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân của Ngựa, nói:
- Đôi cánh của em chính là đôi chân này đấy. Nếu bay trên nước lớn, em sẽ bay nhanh hơn cả anh ấy đấy.
Sau đó, cả hai nhảy cánh, vỗ vó trở về nhà. Ngựa Trắng cảm thấy như đang lướt trên không trung.
Kể lại câu chuyện Đôi cánh của ngựa trắng theo hình ảnh
Hình ảnh 1: Trong một khu rừng xa xôi, có một mẹ ngựa trắng và con ngựa trắng. Bộ lông toàn thân trắng muốt như đám mây trên trời. Ngựa mẹ thường gọi con, dạy con bay và nhảy mạnh mẽ, đánh dấu sức mạnh của mình.
Hình ảnh 2: Gần nhà ngựa là anh đại bàng núi, dù còn trẻ nhưng đôi cánh của nó đã mạnh mẽ. Mỗi khi nó lượn quanh bầu trời xanh, bóng dáng nó luôn rực rỡ trên cánh đồng. Ngựa trắng ngước nhìn thấy điều đó, ao ước mình cũng có thể bay như đại bàng. Một ngày, nó hỏi đại bàng:
- Anh đại bàng ơi! Làm thế nào để em có cánh như anh?
Đại bàng trả lời:
- Phải đi tìm. Cứ lặng lẽ bên mẹ, cánh sẽ đến với em.
Hình ảnh 3: Ngựa trắng xin phép mẹ được đi cùng đại bàng. Cả hai đã đi xa xôi nhưng chưa thấy cánh đâu mà ngựa đã gặp phải bao nhiêu chuyện.
Hình ảnh 4: Bỗng nghe tiếng hú vang lên gần đây. Trong bóng tối, một con sói xám chặn đường. Ngựa con hoảng hốt gọi mẹ.
Sói xám cười tươi nhẹ nhàng, nhấp nhô và lao vào giao đấu với ngựa trắng.
Ngựa trắng lặng lẽ khóc, vẫn tiếp tục bước chân và gọi thầm về bên mẹ. Đại bàng vẫn đậu yên trên cành cây, bảo rằng:
- Đừng khóc, ta sẽ đưa ngươi trở về với mẹ.
Nhưng em không có đôi cánh như chúng ta.
Đại bàng chỉ trỏ vào bốn chân mạnh mẽ của ngựa, bảo rằng:
- Bốn chân của em là đôi cánh, khi mà em phi qua dòng nước lớn, em sẽ vượt xa cả anh. Đại bàng trên núi mở cánh và ngựa trắng lao lên. Nó cảm nhận được rằng bốn chân của mình thực sự có thể bay giống như đại bàng.
Kể câu chuyện về Đôi Cánh của Ngựa Trắng dựa trên bức tranh
1. Tranh 1: Hồi xưa, có một chú Ngựa Trắng, có bộ lông trắng mịn như mây trên bầu trời xanh. Mẹ chú thương con lắm, luôn nhắc nhở:
- Con phải luôn ở bên cạnh mẹ. Hãy hí to lên khi mẹ cần nhé.
Mỗi khi ngựa mẹ gọi con, cả khu vực đều tràn ngập tiếng hí của ngựa non, rất đáng yêu. Ngựa mẹ rất hạnh phúc vì thế nên chỉ muốn dạy con cách hí to hơn là huấn luyện con phiêu lưu nhảy dẻo dai.
2. Tranh 2: Gần nhà của Ngựa, có một anh Đại Bàng Núi. Dù là một chú đại bàng con nhưng sải cánh của nó đã mạnh mẽ và ổn định. Mỗi khi nó bay vòng quanh, bóng của nó rải ra trên bãi cỏ xanh mướt. Ngựa Trắng thấy rất thích, mong muốn có cánh bay giống Đại Bàng Núi.
- Anh Đại Bàng ơi! Làm sao để có cánh như anh? Đại Bàng trả lời:
- Phải đi tìm. Nếu luôn nằm trong vòng an toàn của mẹ, ta sẽ không bao giờ có cánh.
3. Tranh 3: Vậy là Ngựa Trắng xin phép mẹ và đi cùng với Đại Bàng. Không mất bao lâu, cả hai đã đi xa. Ngựa Trắng rất hạnh phúc vì được chứng kiến nhiều cảnh đẹp. Chỉ có điều trời đang dần trở nên tối tăm.
4. Tranh 4: Bất ngờ, tiếng hú vang lên từ xa lại càng gần. Đột nhiên, một con Sói Xám vươn ra trước mặt. Ngựa con hoảng sợ, gào lên gọi mẹ...
5. Tranh 5: Sói Xám nhe răng cười đầy ác ý và nhảy đến gần Ngựa con.
- A! Không phải tiếng kêu của Ngựa con mà là tiếng Sói Xám hú hét to. Khi Sói Xám chuẩn bị tấn công Ngựa con, Đại Bàng từ trên cao lao xuống với tốc độ nhanh, đập mạnh vào đầu Sói làm cho nó đau đớn, hoảng sợ bỏ chạy.
6. Tranh 6: Ngựa Trắng vẫn tiếp tục khóc, gọi tên mẹ. Đại Bàng an ủi.
- Đừng khóc nữa! Ta sẽ dẫn em về gặp mẹ!
- Nhưng em không có cánh.
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân của Ngựa, nói:
- Cánh của em ở đây đấy. Khi bay qua dòng nước lớn, em có thể chạy nhanh hơn cả anh ấy đấy. Sau đó, cả hai tung cánh, bay trở về nhà. Ngựa Trắng rất vui, cảm giác như đang bay lượn trên không.
Kể lại câu chuyện về Đôi Cánh của Ngựa Trắng dựa trên bức tranh
Bức tranh 1: Hồi xưa, có một chú ngựa trắng, toát lên vẻ trắng mịn như mây trên bầu trời xanh. Mẹ chú rất yêu quý con, luôn nhắc nhở:
- Con phải ở bên cạnh mẹ nhé. Hãy hí to lên khi mẹ gọi nhé. Mỗi khi mẹ gọi, tiếng hí của con và ngựa non khác rất đáng yêu. Mẹ con rất vui khi chỉ thích dạy con hí to hơn là luyện con bay đu đủ.
Bức tranh 3: Vậy là Ngựa Trắng đã xin phép mẹ và đi cùng với Đại Bàng. Chưa thấy đôi cánh nhưng đã gặp bao nhiêu cảnh đẹp. Chỉ có điều trời mỗi lúc một tối tăm.
Bức tranh 4: Bất ngờ, tiếng hú vang lên ngày càng gần. Bỗng một con Sói Xám đứng ngay trước mắt, ngăn đường. Ngựa con hoảng sợ, gào lên gọi mẹ...
Bức tranh 5: Sói Xám cười ác và nhảy đến gần Ngựa con. - Ồ! Không phải tiếng Ngựa Trắng mà là tiếng Sói Xám vang dội. Khi Sói Xám sắp tấn công Ngựa con, Đại Bàng từ trên cao lao tới, đánh mạnh vào đầu Sói làm Sói Xám đau và hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy.
Bức tranh 6: Ngựa Trắng tiếp tục khóc, gọi tên mẹ. Đại Bàng an ủi. - Đừng khóc nữa! Ta sẽ đưa em về gặp mẹ! - Nhưng em không có cánh. Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân của Ngựa, nói: - Cánh của em ở đây đấy. Khi phi qua dòng nước lớn, em có thể bay nhanh hơn cả anh ấy đấy. Sau đó, cả hai tung cánh, bay trở về nhà. Ngựa Trắng cảm thấy như đang bay trên không.
Kể lại toàn bộ câu chuyện về Đôi Cánh của Ngựa Trắng
Hồi xưa, có một chú Ngựa Trắng rất ngây thơ. Bộ lông của nó trắng như mây trên bầu trời xanh. Mẹ nó thương nó lắm. Mẹ thường dặn dò:
- Con phải luôn ở bên cạnh mẹ. Hãy hí to lên khi mẹ gọi nhé!
Mỗi khi nghe tiếng mẹ gọi, Ngựa Trắng hí lên những âm thanh đáng yêu. Lúc đó, ngựa mẹ rất vui vẻ. Mẹ ngựa chỉ thích dạy con biết hí to hơn là huấn luyện con bay nhảy hoặc cú đá mạnh mẽ.
Gần nhà của chú Ngựa Trắng có anh Đại Bàng Núi. Anh ta có cánh vững vàng. Khi bay vòng quanh, cánh anh ta không rung lắc, nhẹ nhàng nghiêng về một bên, tạo ra bóng loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa Trắng thích quá, chú mong ước được như anh Đại Bàng. Một lần chú nói với Đại Bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng nói:
- Phải đi tìm! Nếu luôn ở bên mẹ mãi thì không bao giờ có cánh.
Vậy là Ngựa Trắng đã xin phép mẹ và đi cùng với Đại Bàng. Không mất bao lâu, cả hai đã đi xa... Chưa thấy 'đôi cánh' đâu nhưng Ngựa Trắng đã trải qua nhiều trải nghiệm mới. Ngựa rất hứng thú nhưng chỉ tiếc là trời mỗi lúc một tối, nhưng vẫn có những ánh sáng nhỏ từ sao trời.
Bất ngờ, tiếng “hú... ú... ú” vang lên từ xa càng ngày càng gần. Rồi trong bóng tối xuất hiện một con Sói Xám đứng ngay trước mặt, ngăn đường. Ngựa Trắng gào lên gọi mẹ. Sợ quá, Ngựa nhắm mắt lại.
Sói Xám cười ác và nhảy lên.
Sói nghĩ trong lòng:
- Mình sẽ có được bữa ăn ngon lành.
Khi Sói Xám lao tới tấn công Ngựa Trắng, Đại Bàng đã nhanh chóng lao đến và đánh mạnh vào trán của Sói. Sói kêu lớn:
- Ồi!
Sau đó, Sói quay đuôi và chạy về rừng một cách vội vã.
Ngựa Trắng mở mắt thấy bóng Đại Bàng Núi. Ngựa Trắng tiếp tục khóc, gọi tên mẹ. Đại Bàng an ủi:
- Đừng khóc nữa! Ta sẽ đưa em về gặp mẹ!
Ngựa Trắng nhỏ dần tiếng kêu:
- Nhưng em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân của Ngựa Trắng.
- Cánh của em đây chứ đâu! Khi phi qua dòng nước lớn, em còn bay nhanh hơn cả anh đấy!
Đại Bàng Núi mở cánh, Ngựa Trắng chồm lên và nhận ra bốn chân mình thực sự bay như cánh của Đại Bàng.
Ý nghĩa của câu chuyện Đôi Cánh của Ngựa Trắng
Phải tự tin khám phá, mở rộng kiến thức, để trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
Chỉ bằng việc tò mò, khám phá thế giới xung quanh, và phát huy tối đa khả năng của bản thân, chúng ta mới có thể tiến bộ và đạt được thành công, như lời dạy của ông bà qua câu tục ngữ:
Đi khắp nơi để hiểu biết rộng lớn
Ở bên mẹ, sẽ có ngày trở nên thông minh