Đề bài: Kể lại câu chuyện Những hạt lúa giống theo lời vua
2 mẫu văn kể lại truyện Những hạt lúa giống theo phong cách của vị vua
Mẫu số 1: Trình bày lại câu chuyện Những hạt thóc giống qua lời của vị vua
Suốt cuộc đời, ta đã cai trị dưới ngai vàng. Nay khi tuổi già đã tới, ta mong muốn tìm ra một người trung thực để kế vị. Một ngày nọ, ý tưởng đột phá bất ngờ xuất hiện trong tâm trí, ta đã ra lệnh cho các quan đặc biệt chế biến thóc giống cẩn thận, sau đó phân phát mỗi dân một thúng để gieo trồng. Ta hứa sẽ truyền ngôi cho người thu hoạch được nhiều thóc nhất và sẽ trừng phạt kẻ không mang được thóc về.
Khi mùa gặt đến, mọi người hân hoan mang thóc đến kinh thành. Chỉ có một cậu bé, không có một hạt thóc nào, lại dám đến trước mặt ta, quỳ gối và nói:
- Lạy vua! Con không biết cách để thóc nảy mầm ạ!
Mọi người đều choáng ngợp, lo lắng trước những từ của cậu bé. Nhưng ta đã giúp cậu bé đứng dậy và hỏi xem có ai khác cũng để thóc giống chết không. Không ai trả lời. Lúc đó, ta bình tĩnh nói:
- Trước khi phân phát thóc giống, ta đã thử nghiệm kỹ lưỡng rồi. Sao thóc có thể mọc lên được? Những thùng thóc kia chẳng phải do thóc giống của ta mà có!
Bầu không khí yên lặng, căng thẳng bao phủ khắp hoàng cung. Ta tuyên bố:
- Trung thực là đức tính cao quý nhất của con người. Từ nay, ta sẽ giao phó ngôi vị cho cậu bé trung thực và dũng cảm này. Quyết định của ta là chính xác.
Về sau, chàng trai đó đã trở thành một vị vua nhân từ, được mọi người khen ngợi mãi mãi.
Do đó, chúng tôi đã đề xuất Kể lại truyện Những hạt thóc giống theo lời vua cho bài kế tiếp, các bạn hãy chuẩn bị cho phần Kể lại câu chuyện Những hạt thóc giống bằng lời của riêng mình cùng với phần Tưởng tượng câu chuyện với ba nhân vật: mẹ ốm, con cái và một bà tiên để hiểu sâu hơn về nội dung này.
Mẫu số 2: Tường thuật câu chuyện Những hạt thóc giống theo lời vua
Ta, vua của đất nước Khơ-me, rộng lớn và thịnh vượng. Nhưng ta đã già yếu, không còn đủ sức cai trị đất nước. Điều đáng tiếc là, ta không có con trai để kế vị. Vì vậy, ta muốn tìm kiếm người kế thừa. Trong dân gian có nhiều người tài, nhưng sự thông minh có thể được phát triển. Đối với ta, phẩm chất quan trọng nhất của một người là trung thực. Vì vậy, ta đã nghĩ ra một thử thách để tìm ra người trung thực nhất trong vương quốc. Ta phân phát một thúng thóc cho mỗi người dân, yêu cầu họ gieo trồng và hứa hẹn rằng người nào thu hoạch được nhiều thóc nhất sẽ được chọn làm người kế vị. Người không nộp thóc sẽ bị trừng phạt.
Theo lệnh của ta, mọi người đã chăm chỉ mang thóc về và chăm sóc, hy vọng sẽ được chọn làm vua. Nhưng không ai biết rằng ta đã kín đáo luộc hết thóc giống. Dù họ cố gắng như thế nào, thóc vẫn không nảy mầm.
Đến ngày hẹn, kinh thành đầy ắp những thùng thóc vàng. Mọi người đều tự hào tuyên bố rằng ta đã chăm sóc thóc một cách tận tâm. Khi tưởng chừng không còn hy vọng, một cậu bé chạy đến và quỳ gối trước ta, nói:
- Vua ơi! Con không thể khiến thóc nảy mầm.
Nghe lời của cậu bé, ta rất vui mừng nhưng vẫn điềm nhiên hỏi mọi người xung quanh:
- Còn ai gây ra việc thóc giống chết nữa không?
Không ai trả lời. Tất cả đều nhìn về phía chú bé với sự lo lắng.
Sau khi hỏi lần thứ hai, ta giúp chú bé đứng dậy và nhẹ nhàng hỏi:
- Con tên là gì?
- Dạ! Được sự tôn thần, thần tên là Chôm. Thần đã cố gắng hết sức để chăm sóc thóc giống Bệ hạ ban nhưng không hiểu sao chúng không nảy mầm. Thần đáng thương quá ạ!
Đối với sự thành thật của cậu bé, ta vui vẻ cười và nói:
- Không! Con không có tội. Trước khi phân phát thóc, ta đã thử nghiệm kỹ lưỡng rồi. Sao thóc có thể mọc lên được? Những thùng thóc kia chẳng phải thu được từ thóc giống của ta.
Và khi mọi người vẫn còn ngạc nhiên, ta quả quyết tuyên bố:
Trung thực là phẩm chất quý báu nhất của con người. Ta sẽ nhường ngôi cho cậu bé trung thực và can đảm này.
Không phụ lòng tin của ta, sau này, Chôm đã trở thành một vị vua tài trí, thay thế ta cai trị đất nước Khơ-me ngày càng thịnh vượng.