Tập hợp 50+ bài văn tưởng tượng về việc quay lại thăm trường cũ, lọc từ những bài hay của học sinh lớp 9 trên toàn quốc, giúp học sinh có tài liệu tham khảo và viết văn dễ dàng hơn.
Tưởng tượng 20 năm sau quay lại thăm trường cũ (hay, ngắn gọn)
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - mẫu 1
Một buổi gặp mặt sau 20 năm tốt nghiệp, khi tôi cùng các bạn cùng trường quay lại thăm trường cũ. Thấy trường đã thay đổi nhiều hơn những gì tôi từng nghĩ.
Trường cũ của chúng tôi không còn như trước, không còn cổng lớn và tường xung quanh. Khi được mời vào trong thăm trường, chúng tôi mới nhận ra sự thay đổi lớn lao của nơi này.
Sân trường ngày xưa giờ đã được trải đá hoa, các bồn hoa trước cửa sáng màu. Việc quay lại lớp học cũ, mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng kỷ niệm vẫn còn nguyên vẹn.
Chúng tôi rất may mắn khi có cơ hội gặp lại một số thầy cô trường xưa, những người giờ đây đã nghỉ hưu. Dù đã qua bao năm tháng, họ vẫn dành sự quan tâm đặc biệt đến học sinh như chúng tôi, và vẫn nhớ rõ từng tính cách của mỗi đứa trẻ. Tình cảm giữa thầy trò vẫn nguyên vẹn và sâu sắc như ngày nào.
Khi chúng tôi rời khỏi trường, lòng hạnh phúc tràn ngập vì đã được sống lại những khoảnh khắc đẹp đẽ của tuổi học trò. Những cảm xúc không thể nào quên, dù có bao nhiêu tài sản cũng không mua được được.
Dàn ý Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ
1. Mở bài: Giới thiệu việc quay lại trường sau 20 năm
Đã 20 năm trôi qua, bao kỷ niệm, bao niềm vui và nỗi buồn của tuổi học trò đã ăn sâu vào trong tâm trí. Những kỷ niệm của tôi với thời học sinh đầy ắp màu sắc. Ngày hôm nay, được quay lại trường cũ, gặp lại thầy cô và bạn bè, tôi rất vui mừng và hồi hộp.
2. Thân bài:
- Giới thiệu việc trở lại thăm trường sau 20 năm:
+ Chia vui trong dịp kỷ niệm 40 năm thành lập trường
+ Cùng bạn bè quay trở lại trường
+ Hồi hộp và háo hức trở lại trường xưa
- Thăm lại trường sau 20 năm: sự phát triển về cơ sở vật chất và công nghệ
+ Trường đã được tân trang sơn sửa, trở nên mới mẻ hơn
+ Trường đã mở rộng xây dựng khu nhà xe, thư viện, phòng thực hành, và văn phòng hiệu trưởng,...
+ Ngày nay, trường trở nên lộng lẫy và sạch sẽ hơn bao giờ hết
+ Sân trường đã được lát bằng bê tông thay vì đất như trước đây
+ Khu vực sân trường đang được trồng nhiều hoa và cây cỏ
+ Các phòng học được duy trì sạch sẽ và tiện nghi
+ Trang bị trong phòng học bao gồm tivi, máy chiếu, máy quạt, và các dụng cụ cần thiết
+ Bàn ghế đã được thay thế bằng bàn inox thay vì bàn gỗ như trước
+ Bảng viết hiện nay sử dụng bản máy chiếu thay vì bảng đen phấn trắng
- Cảm nhận của tôi về sự thay đổi của trường sau 20 năm
+ Trường học ngày nay càng trở nên tiện nghi hơn
+ Học sinh được chăm sóc và tôn trọng đúng mức
+ Thầy cô rất nhiệt tình và chu đáo
+ Tôi đã ngạc nhiên trước sự thay đổi mới của trường sau 20 năm
3. Kết bài: Nhận xét của tôi về 20 năm sau khi trở lại thăm trường
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - Mẫu 2
Quả thật, thời gian không ngừng trôi, không chờ đợi ai, chỉ mới hôm nay vẫn còn là học sinh lớp 7 hồn nhiên, trong trẻo, bây giờ đã là một người trưởng thành, bận rộn với cuộc sống. Tôi quay trở lại trường xưa trong dịp kỷ niệm 50 năm thành lập, lòng tràn đầy cảm xúc như làn gió mát thổi qua tâm hồn tôi.
Mái trường Minh Khai đã trải qua nhiều sự thay đổi so với 20 năm trước, với sự nâng cấp, sửa sang, mở rộng và thiết kế đẹp hơn nhiều. Nhìn thấy cánh cổng lớn với biển tên đẹp đẽ, tôi nhớ về cánh cổng nhỏ bé xưa kia mỗi lúc tan học đám đông đổ ra ngoài, khiến tôi không thể nhịn cười. Những cây xà cừ xưa kia giờ đã trở thành cây to lớn ôm trọn cả sân trường, làm tôi bất giác mỉm cười khi nhớ lại thời học trò.
Những dãy nhà được sơn sửa sạch sẽ, như mới xây vậy, và thêm vào đó là các phòng thí nghiệm, phòng thực hành, phòng trình chiếu. Lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường diễn ra long trọng, với cờ hoa và bóng bay rực rỡ khắp nơi, tất cả học sinh tụ hội về như một lời tri ân với mái trường đã giúp họ trưởng thành.
Gặp lại bạn bè, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ. Mọi người đều đã thành công trong công việc, nhiều người đã lập gia đình và mang theo con cái, tạo nên một bức tranh hạnh phúc. Những thầy cô sau 20 năm vẫn trìu mến và già đi, đặc biệt là cô giáo chủ nhiệm lớp 9 vẫn nhớ tôi và hỏi về cuộc sống hiện tại của tôi.
Chuyến về thăm trường đã đem lại cho tôi nhiều cảm xúc. Tôi cảm thấy như được sống lại những năm tháng học sinh với những cuốn sách và bài học. Thời gian có thể trôi đi, nhưng những kỉ niệm dưới mái trường này sẽ mãi mãi sống trong tâm trí tôi.
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - Mẫu 3
Trang Chi thân mến!
Nhận được lá thư nhỏ của em, tôi đã rất ngạc nhiên. Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau. Nhân dịp kỷ niệm 35 năm thành lập trường, lớp 9B của chúng ta đã quay trở lại Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng yêu quý. Rất tiếc là do bận rộn nên tôi không thể tham gia. Ngày đó, cảm giác thật vui vẻ, như trở lại những ngày thơ ấu. Tôi muốn chia sẻ cùng em những cảm xúc hạnh phúc và xúc động khi gặp lại bạn bè và thầy cô cũ.
Chúng ta đã chia tay mái trường cũ đã 20 năm. Nhận thông báo về buổi họp lớp nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi rất vui. Sáng hôm đó, tôi thức dậy sớm, cảm giác xúc động, hồi hộp, và bồi hồi. Dường như tôi đang đợi cậu đến và chúng ta cùng đi học. Ngày đó thật thú vị biết bao. Tôi đi qua con đường quen thuộc mà hai chúng ta thường đi ngày xưa.
Con đường đã trải qua nhiều thay đổi, rộng rãi hơn, có vỉa hè, cây xanh, nhà cửa san sát. Đâu rồi cái con đường nhỏ bé, mỗi sáng tiếng chim hót trên cây? Cái con mương dọc theo cánh đồng, mùi lúa chín. Còn nhớ hôm cậu đèo tôi đi học trong trời mưa, đường trơn trượt, cậu chệch lệch và rơi xuống mương. Chúng ta lấm lem nhưng vẫn cười. Tôi tìm mãi nơi chúng ta ngã nhưng không thấy. Mọi thứ đã phai mờ bởi thời gian và sự phát triển của quê hương.
Cánh cổng THCS Trường Nguyễn Huy Tưởng hiện ra trước mắt. Không còn cánh cổng hình cuốn sách nhỏ như xưa nữa, Chi ạ. Đó là cánh cổng tự động với hàng chữ điện tử: “Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng”. Bước vào trường, tôi không thể tin đây là ngôi trường chúng ta đã từng học.
Nhà thể dục ngày xưa giờ đã trở thành một nhà thi đấu nhỏ với đầy đủ tiện nghi. Các dãy nhà ba tầng vẫn được xếp theo hình chữ U quen thuộc, được sơn màu trắng, cửa kính sáng bóng. Vườn sinh địa giống như một công viên với thảm cỏ xanh mướt. Lễ đài trước cổng trường, rực sáng với cờ hoa. Các học sinh ngồi xếp hàng chờ đợi buổi lễ.
Tôi đang lang thang dưới sân trường thì nghe tiếng gọi phía sau. Tôi quay lại, thì ra là Cẩm Tú. Chi còn nhớ Tú không? Tú trông khác quá. Ngày xưa nó lém lỉnh, nghịch ngợm, ương bướng, giờ trông cao ráo, xinh đẹp, dịu dàng. Tú làm người mẫu cho một tạp chí nổi tiếng. Tú dẫn tôi lên phòng hội đồng. Hầu hết mọi người trong lớp đều có mặt. Mọi người trưởng thành hết rồi. Không còn cái tuổi hồn nhiên như xưa nữa.
Mọi người gặp nhau, vui mừng ôm nhau. Mặc dù thời gian đã thay đổi khuôn mặt của mỗi người nhưng tôi vẫn nhận ra họ. Chi còn nhớ Tuấn Anh không? Nhờ cái mồm lẻo mép mà anh ấy có được một cô vợ xinh đẹp. Tuấn Anh giờ đã làm chủ một công ty thương mại. Nghe nói anh ấy làm ăn rất phát đạt.
Phương Thảo ngày xưa mơ làm việc ở Bộ Ngoại giao, giờ đã là Vụ trưởng. Chi còn nhớ Cao Cường và Mai Trang chứ? Hai bạn ngồi bàn trên, giờ đã thành đôi vợ chồng. Họ có hai đứa con gái xinh đẹp. Chúng tôi ngồi lại bên nhau nhớ lại kỉ niệm xưa. Ngày trước chúng tôi luôn mong mình lớn nhanh để không phải đi học, nhưng giờ tôi lại cảm thấy tiếc nuối. Giá như chúng ta không phải lớn lên, vẫn ở bên nhau như xưa, không phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Thầy cô của chúng ta cũng đã trở lại thăm trường. Thấy các thầy cô, tóc bạc phơ, nét mặt đã in dấu của thời gian. Cô Hương vẫn giữ nguyên vẻ mềm mại và gần gũi. Nhớ những ngày học lớp 9, cô thường khiến chúng ta tức giận với những lời quở trách. Nhưng giờ nhìn lại, chúng ta cảm thấy thật trẻ con. Mọi lời dạy của cô đều có giá trị, là bài học chúng ta cần ghi nhớ suốt đời.
Tiếng trống vọng lên, mọi người hội tụ xuống sân trường. Buổi lễ diễn ra trong không khí nghiêm túc. Mỗi cựu học sinh đều tự hào và vinh dự về trường của mình. Khi cất lên bài Quốc ca, tiếng hát của chúng ta rất to, như chưa từng có. Thầy Vương Anh Hạnh, hiện là hiệu trưởng, đứng lên để đọc diễn văn. Thầy nói về lịch sử của trường, về những thành tựu đã đạt được, cũng như nhận bằng khen và Huân chương Lao động của Chính phủ.
Buổi lễ kết thúc, chúng ta cùng nhau tham quan các phòng học. Mỗi phòng đều trang bị đầy đủ hệ thống đèn, quạt hiện đại. Có cả tủ sách chuyên dụng cho từng môn học, tranh ảnh minh hoạ, máy chiếu, ti vi,...
Rất vui và hạnh phúc khi được trở lại thăm trường cũ. Nhưng thời gian bên nhau quá ngắn ngủi. Đến lúc phải chia tay, quyến luyến không muốn rời xa. Lớp 9B hẹn nhau sẽ gặp lại sau 20 năm. Hy vọng sẽ có mặt của cậu để 45 người bạn thân yêu lại cùng nhau, tiếp tục hạnh phúc.
Thư đã dài, mình phải dừng lại đây. Chúc cậu mạnh khỏe, gia đình hạnh phúc, công việc thuận lợi. Mình rất nhớ cậu. Mong sẽ gặp lại cậu sớm.
Bạn thân của Chi
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - mẫu 4
Hè vừa qua, tôi quay về thăm quê nhà và không quên ghé thăm trường cũ. Sau 20 năm, trường đã thay đổi nhiều. Tôi muốn viết thư cho bạn để hỏi thăm sức khỏe gia đình và chia sẻ những kỷ niệm xưa với bạn.
Một buổi chiều muộn yên bình, không gian làng quê yên ả. Tôi đi trên con đường quen thuộc, cảm thấy xao xuyến như khi còn là học sinh. Từ xa, tôi nhìn thấy mái trường xưa vẫn lấp lánh dưới bầu trời xanh.
Khi đến gần trường, tôi cảm nhận được sự quen thuộc khi nhìn thấy tấm biển: “Trường THCS Tây Hưng”. Ngôi trường đã thay đổi nhiều, trở nên to đẹp hơn, khang trang hơn. Nhưng hàng cây trên sân vẫn xanh biếc như ngày nào.
Ở cuối sân trường, những hàng phượng vĩ vẫn nở hoa đỏ rực như mùa thi vừa qua. Tôi bước lên hành lang tầng hai và bất ngờ khi gặp lại bác La bảo vệ. Nhìn lại lớp học xưa qua cửa sổ, tôi cảm thấy như đang trở về tuổi thơ.
Trong căn nhà này, chúng tôi đã có những kỷ niệm đẹp. Bàn bên cạnh của Sơn Ca vẫn còn đó, chúng tôi đã gắn bó với nhau suốt năm học lớp 9.
Nhớ lại những kỷ niệm vui của lớp, tôi không thể quên lần An ngủ gục trên bàn và tôi đã vẽ mũi con mèo lên mặt cậu ấy. Cả lớp đều cười sảng khoái.
Cô Phương luôn là người thầy yêu thương của chúng tôi. Giọng cô nhỏ nhẹ, những câu chuyện cô kể luôn làm chúng tôi thích thú. Những kỷ niệm ấy giờ vẫn còn đọng trong tâm trí tôi, khiến lòng nhớ trường quê thêm trở nên nồng nàn.
Mỗi người chúng ta đều đã trưởng thành. Những ước mơ ngày xưa giờ đã trở thành hiện thực. Trong cuộc sống bận rộn, đôi khi chúng ta quên mất nhiều điều. Nhưng ở nơi này, những kỷ niệm xưa vẫn đợi chờ những học trò quay về...
Chiều muộn, khi trở về, lòng tôi nhớ mãi về ngôi trường đã chứa đựng những kỷ niệm ngọt ngào của thời học sinh. Cảm xúc trong tôi tràn đầy...
Tưởng tượng sau 20 năm trở lại ngôi trường cũ - mẫu 5
Cuộc sống thay đổi nhiều. Các bạn cùng trường tôi đã từ biệt nhau tại ngôi trường Thuận Thành yêu quý này. Sau đó, vì công việc và gia đình, tôi không có cơ hội quay lại thăm trường, thăm thầy cô. Nhưng hôm ấy, nhân chuyến công tác về Thuận Thành, tôi xin được nghỉ ba ngày để trở lại ngôi trường xưa, gặp lại bạn bè. Đi cùng tôi còn có một vài đồng nghiệp từ toà soạn. Đó là chuyến đi đầy cảm xúc sau những năm làm việc ở Hà Nội.
Bánh xe lăn trên con đường quen thuộc. Chỉ còn vài phút nữa là chúng tôi sẽ đến trường. Tôi cảm thấy hồi hộp. Xe dừng trước cổng trường. Cảnh trường đã thay đổi nhiều, tôi gần như không thể nhận ra. Hai mươi năm đã trôi qua, giờ đây tôi mới có cơ hội trở lại - nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp.
Cổng trường, nơi mà chúng tôi từng đứng đợi nhau. Tôi nhìn chăm chú... vẫn thấy màu áo xanh quen thuộc. Những học sinh vui vẻ chơi đùa trong sân làm tôi nhớ về những khoảnh khắc tươi vui cùng bạn bè.
Nước mắt trào ra, tôi không kìm được xúc động. Tiếng gọi 'Thầy cô ơi' quá quen thuộc! Tôi bước vào, mong tìm lại những kỷ niệm xưa. Dù hàng vú sữa đã được thay thế bằng hàng phượng vĩ, nhưng vẫn cảm nhận được hương thơm quen thuộc.
Hè về, phượng đua nở đỏ rực, ve kêu râm ran... Tiếng ve gọi hè, gọi lại những kỷ niệm tuổi thơ trong tôi. Tôi đi dạo quanh trường, như đang lặp lại những bài hát xưa dưới mái trường này. Lẩm bẩm: Hàng ghế đá, hàng cây xanh góc sân trường, bạn thân ơi.... Tôi dừng lại, không còn hát nữa.
Tôi đến gần hàng liễu xanh rì - nơi chúng tôi chụp bức ảnh cuối cùng cùng các thầy cô. 'Bức ảnh' - tôi nghĩ trong lòng. Rồi tôi chạy về ô tô, tìm kiếm bức ảnh trong va li.
Đây rồi! - Mắt tôi sáng lên. Tay tôi lướt trên bức ảnh, từng khuôn mặt, nụ cười của thầy cô và bạn bè. Nước mắt tôi rơi, cảnh vật xung quanh mờ đi.
Tôi vào văn phòng, chỉ có bác Hiền - bác bảo vệ mà chúng tôi từng kính trọng và tin tưởng. Bác vẫn như xưa, già mà vẫn nhanh nhẹn, vui tính. Trong hai năm học, bác đã cho tôi nhiều lời khuyên bổ ích. Tôi tiến lại gần bác:
Bác Hiền ơi...! - Tôi nghẹn ngào. Bác quay sang nhìn tôi, chăm chú: Trang... ạ? Giọng bác run run, mắt bác sáng ngời và mặt bác vui vẻ. Bác trách tôi:
Lâu rồi mới thấy mày, bác có bao nhiêu chuyện chẳng biết kể với ai, mày cứ ngóng bác mãi! Thế hôm nay có chuyện gì về đây?
Cháu về thăm bác! - Tôi đùa. Thăm bác? Lại xạo rồi - Bác cười hiền.
Làm sao bác biết? - Tôi trêu ghẹo - Cháu đùa thôi. Hôm nay, cơ quan gửi chúng tôi về trường làm bài phóng sự về phong trào học tập của trường. À! Thế à! - Bác cười.
Đó là một chuyến công tác và cũng là chuyến thăm trường đầy xúc động của tôi. Tôi ra về, chào mọi người và hứa với bác Hiền và cô là tôi sẽ trở lại một ngày gần nhất. Chuyến đi này đã giúp tôi ghi nhớ thêm về mọi người - về thầy cô và bạn bè. Ngay ngày hôm sau, bài phóng sự về trường Thuận Thành đã được in trên trang đầu tiên của tờ báo mà tôi làm việc.
Tưởng tượng sau 20 năm trở lại thăm trường cũ - mẫu 6
Khi con người trưởng thành, họ càng nhớ về quá khứ tuổi thơ. 20 năm trôi qua, hôm nay tôi có dịp trở lại quê hương, đi qua những con đường xưa, nhớ lại cây bàng non ngày nào giờ đã già lá, và đặc biệt là trở lại trường cấp 3 xưa.
Nắng vàng chiếu trên con đường nhựa bóng, lòng tôi bồi hồi nhớ về con đường đất trơn nhớp ngày xưa. Gió thổi nhẹ xuống hàng cây thẳng tắp, cao lớn, xanh tốt. Từ xa, ngôi trường cũ hiện lên lạ mà quen.
Cổng trường hiện lên cao lớn, xanh thẫm như cánh cổng của một lâu đài tri thức lớn. 3 tòa nhà 4 tầng sơn màu vàng chanh, lịch sự, rực sáng trong ánh nắng chiều. Kiến trúc của mỗi tòa nhà đều được xây dựng phù hợp nhất cho việc học tập và giáo dục. Thời gian trôi qua, nhưng kỷ niệm vẫn còn đó, chỉ là chúng tôi không còn ở đó nữa.
Dạo quanh sân trường, lát gạch màu vàng đỏ xen kẽ nhau như họa tiết trên bàn cờ vua. Những hàng cây thẳng tắp như hàng quân, tạo ra khung cảnh tươi đẹp. Ngay trước cổng là dãy nhà học bốn tầng của học sinh. Tôi nhớ lại dãy nhà cấp 4 mái rơm mái rạ mỗi mùa hè nóng ẩm, ngồi trong lớp với muỗi đốt sưng chân.
Ở giữa tầng 1 là bục sân khấu dùng cho việc tổ chức chào cờ và các ngày lễ lớn. Bục sân được xây cao hơn sân trường, có các bậc thang bên hông làm bằng gỗ. Có lẽ đó là nơi trọng đại để tổ chức các sự kiện quan trọng, nơi những học sinh xuất sắc được tôn vinh với niềm tự hào to lớn hoặc là nơi diễn ra các tiết mục văn nghệ đặc sắc. Bục sân khấu thật đẹp, suốt nhiều năm học, tôi chưa bao giờ được bước lên đó, bởi vì ngày xưa không có bục đó, và cũng không có bục nào cả.
Tôi đi lang thang trên các tầng học sáng sủa, sạch sẽ. Hành lang và cầu thang được lát gạch hoa vàng như những bông hoa nở dưới bước chân. Tôi không nhịn được việc tìm lại lớp học cũ. Lớp vẫn ở đó, nhưng giờ đã thay đổi rất nhiều. Phòng học rộng rãi, bàn ghế mới, bảng xanh rộng mịn màng. Tôi như thấy mình và bạn bè đang ở đó, cùng nhau vui chơi, học tập, và trong tai vẫn vang vọng tiếng thầy cô giảng bài.
Tôi quay về góc bàn cuối lớp nơi tôi thường ngồi. Có một điều vẫn giữ nguyên là cây phượng ở sân sau gần cửa sổ nơi tôi ngồi. Cây phượng năm nay lại nở rộ, cánh hoa phượng tươi thắm. Tôi vẫn nhớ những ngày cuối, mỗi lần thấy cây phượng rơi hoa, lòng tôi lại cảm thấy thư thả, suy tư về cuộc sống.
Bất giác, tôi nhớ đến một chàng trai có đôi mắt rực sáng như nắng, cười nhẹ, nhưng sau đó tôi lại đóng gói hình ảnh đó vào một hòm, cất kín, và không bao giờ mở ra nữa.
Bây giờ, mỗi người đều có cuộc sống riêng, và tôi tự hỏi liệu có ai còn nhớ nơi này không, có ai thường trở về không, và khi trở về liệu họ có nhớ lại những kỷ niệm? Trong đầu tôi nảy sinh vô số câu hỏi, nhưng không có câu trả lời, nên tôi để chúng trôi đi cùng làn gió, hòa mình vào khung cảnh phượng rơi.
Tôi không biết đã ngồi như vậy bao lâu, không nhớ chính xác suy nghĩ của mình, chỉ biết sau một thời gian dài, khi mặt trời dần buông xuống, tôi mới đứng dậy và ra về. Lần này, tôi không biết khi nào mới quay lại đây. Tạm biệt mái trường yêu quý, một phần của tuổi trẻ, một phần của trái tim tôi vẫn ở lại. Tôi sẽ không quên, nhưng cũng chẳng nhớ, để nó mãi sống trong những kỷ niệm đẹp nhất.
Tưởng tượng 20 năm sau khi trở lại thăm trường cũ - mẫu 7
Trường học là nơi chứa đựng bao kỷ niệm thân thương của tôi khi còn là học sinh. Những kỷ niệm ấy sẽ mãi trong lòng tôi.
Sau nhiều năm ở nước ngoài, khi tôi trở về thăm gia đình và bận rộn một chút, tôi bất ngờ nhớ lại những kỷ niệm xưa của mình khi còn là học sinh lớp sáu tại trường cũ thân thương. Thời gian trôi qua quá nhanh! Mới đây thôi tôi còn là học sinh lớp sáu, giờ đây đã mười năm trôi qua. Nhân dịp kỷ niệm ba mươi năm thành lập trường, tôi và nhóm bạn đã hẹn nhau quay lại trường. Trường của tôi nằm trên một khu đất rộng, được bao quanh bởi tường bê tông.
Khu vực này chủ yếu là nhà ở. Các ngôi nhà cao hai ba tầng, kiểu biệt thự với lớp vôi trắng, nhấp nhô sau những hàng cây xanh mát, nằm sâu trong mảnh vườn nhỏ, được ngăn cách với hè phố bằng hàng rào. Cũng có những căn nhà một tầng nhỏ bé, khiêm tốn che giấu sau hàng rào sắt, cửa kính phủ rèm mỏng, tạo nên vẻ ấm cúng.
Ngoài những căn nhà nhỏ đó, có những căn nằm sát hè phố, không có vườn trước, cửa thường đóng kín vì không kinh doanh gì. Phía trên con đường vắng vẻ này là tòa nhà lớn của trường Trung học cơ sở và Trung học phổ thông tư thục Nguyễn Khuyến. Ôi, trường đã thay đổi nhiều quá!
Biển hiệu của trường được xây mới với dãy chữ màu vàng rực rỡ trên nền đỏ. Tôi và nhóm bạn nói với ông bảo vệ rằng chúng tôi là học sinh cũ của trường nên ông cho chúng tôi vào. Sân trường giờ đây mở rộng hơn, đáp ứng được nhu cầu vui chơi của học sinh trong giờ nghỉ. Cây cối mọc um tùm, xanh mướt, tạo bóng mát. Xung quanh sân là những dãy lớp học sáng sủa. Trường vừa mới xây thêm hai tầng nữa, nâng tổng số lên năm tầng.
Do đó, trường mới có cả thang máy. Mỗi tầng có mười lớp. Hành lang trước các lớp được lát gạch bóng loáng. Tôi bước qua hành lang tầng trệt và nhận ra lớp học của mình. Vào lớp, chúng tôi thấy bảng, bàn ghế, đèn và quạt đều mới. Lớp học được sơn lại với màu xanh tươi sáng. Trước cửa mỗi lớp đều có bồn hoa. Hoa cúc, hoa hồng… lay động dưới cơn gió. Những tác phẩm nghệ thuật của học sinh được treo trên bảng.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên và thích thú nhất là trường đã xây thêm bể bơi và sân vận động lớn để thực hiện các hoạt động thể dục. Đến giờ lễ kỷ niệm, tôi vội vã ra sân trường tham dự. Ở đó, giữa không khí hân hoan, tôi gặp lại các thầy cô giáo cũ, lòng tôi trào dâng niềm xúc động. Các thầy cô vẫn nhớ tới tôi, gọi tên tôi với sự ấm áp và hỏi thăm tôi về mọi điều. Họ ôm tôi, chúc mừng tôi đã trưởng thành. Tôi dự lễ với niềm tự hào về truyền thống tốt đẹp của trường.
Chợt lễ kết thúc, tôi phải ra về. Dù ra về rồi nhưng lòng vẫn cảm thấy luyến tiếc. Trên đường về, tôi nghĩ thầm: “Dù đi đâu, tôi vẫn sẽ nhớ về ngôi trường này, về các thầy cô và bạn bè thân yêu!” Tôi hy vọng sẽ có dịp quay lại trường. Tôi cảm thấy mình cần phải sống sao cho xứng đáng với những người đã dành sức mình để giúp tôi và các bạn có được tri thức như ngày hôm nay.
Nhân dịp kỷ niệm 20 năm thành lập trường, tôi trở lại ngôi trường cũ sau một khoảng thời gian dài xa cách. Ngôi trường đã chứa đựng bao kỷ niệm thời học trò của tôi cùng các thầy cô và bạn bè…
Trời hôm nay thật trong xanh, nắng sáng rực rỡ khắp nơi. Trong lòng tôi, những tia nắng ấy làm lòng tôi hân hoan, rộn ràng như những ngày đầu tiên đặt chân đến đây. Đến cổng trường, tôi thấy bảng điện tử chạy dòng chữ: “Trường Trung học cơ sở Nguyễn Huệ”. Tiếp tục bước về phía trước, cánh cổng tự động mở ra. Nhớ lại những ngày xưa, mỗi khi thầy cô vào trường, đội cờ đỏ chúng tôi phải chạy ra mở cánh cửa sắt cũ, âm thanh “cót… két…” vang lên nghe thật quen thuộc.
Tôi cảm thấy thương quá vì lúc ấy cơ sở vật chất của trường chưa được tốt. Sau cánh cửa tự động, là hàng cây xà cừ sum suê, cành lá bao phủ hai bên đường vào trường. Những chiếc lá đong đưa trong gió, như đang chào đón, chào mừng tôi. Sân trường đã không còn giống như trước. Thay vào đó là những viên gạch chống trượt thay cho những ổ voi to tướng.
Các phòng học đã được xây mới hoàn toàn. Ngôi trường xưa giờ đã thay đổi hoàn toàn. Giữa sân trường, tượng đài của vị anh hùng Nguyễn Huệ - người mà trường được đặt tên theo - được dựng lên với vẻ oai nghiêm.
Bước vào các phòng học, làn không khí trong lành làm tôi cảm thấy thật thoải mái. Các thiết bị dạy học đã có nhiều sự cải thiện so với ngày xưa. Ngày trước, bảng chỉ là một tấm gỗ sơn đen, bây giờ được thay thế bằng bảng điện tử. Điều này không chỉ làm cho giờ học trở nên sinh động hơn mà còn giúp các thầy cô tránh khỏi mệt mỏi và không còn bụi phấn bay lên làm bẩn quần áo hay tóc đầu nữa.
Cảm giác thực sự ấm áp và bình yên khi bước vào không gian trường cũ sau 20 năm. Từng góc phòng học, từng khối kiến trúc đều gợi lại những ký ức ngọt ngào của tuổi học trò. Đây là một chuyến đi trở về quê hương tinh thần, nơi tôi được trưởng thành và nuôi dưỡng những ước mơ.
Dãy bàn học đã được cải thiện. Chiếc bàn gỗ cũ kỹ đã được thay thế bằng bàn i-nốc bóng láng, giúp các bạn học sinh ngồi học thoải mái hơn. Ngay sau khi thăm dãy phòng học, tiếng của một thầy giáo truyền qua loa mờ kêu gọi tất cả cựu học sinh tập họp để bắt đầu buổi lễ…
Thật hạnh phúc biết bao nếu tôi có cơ hội quay lại ngày xưa, ngồi trên ghế nhà trường để trao đổi kiến thức và tham gia các trò chơi vui vẻ. Tôi mong ước rằng ngày mai, từ ngôi trường này sẽ nảy sinh nhiều tài năng mới, góp phần vào sự phát triển của đất nước. Ước mơ của tôi chỉ vậy thôi, nhưng tôi tin rằng nó hoàn toàn có thể trở thành hiện thực.
Kể từ ngày nhận bằng tốt nghiệp cấp hai, đã qua 20 năm, qua bao tháng ngày xa quê hương. Rồi một ngày, khi nhận ra mình đã trưởng thành sau những năm học đầy gian khó, tôi tự tin trở về thăm lại ngôi trường cấp hai xưa – nơi ươm mầm cho những ước mơ của tôi, nơi tôi đã trưởng thành dưới sự hướng dẫn của các thầy cô.
Hôm đó, một ngày hè rất đẹp. Bầu trời trong xanh và ánh nắng rực rỡ, cùng với làn gió nhẹ nhàng làm dịu đi cái nắng của mùa hè.
Cảm giác ấy, bầu không khí ấy của 20 năm trước, khi tôi và nhiều bạn khác trong làng đều náo nức mong chờ đến trường để gặp lại bạn bè và thầy cô. Khi đứng trước cổng ngôi trường cũ, cảm xúc hạnh phúc ấy ùa về chiếm lấy trái tim tôi, không thể kiềm chế được. Tôi nghe thấy tiếng tim mình rộn ràng, bước vào sân trường – những bước chân đầu tiên trở lại ngôi trường xưa yêu quý sau 20 năm xa cách.
Tôi nhìn quanh và nhận ra rằng ngôi trường đã thay đổi rất nhiều. Nhưng dù trường có thay đổi như thế nào, hình ảnh quen thuộc của nó vẫn ẩn chứa trong tâm trí tôi, gợi lên cảm giác thân thuộc và gần gũi.
Dù đã qua 20 năm, nhưng khi trở lại ngôi trường cũ, tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp và thân thuộc như ngày xưa. Mỗi góc phòng học, mỗi chi tiết kiến trúc đều đánh thức những ký ức đáng nhớ về thời học trò. Đây là một chuyến đi trở về quê hương tinh thần, nơi tôi đã trải qua những ngày tháng đáng nhớ nhất của cuộc đời mình.
Ký ức về thời học trò vẫn còn đọng mãi trong lòng tôi. Trường xưa với những kỷ niệm đáng nhớ, từng góc phòng, từng hình bóng bạn bè.
Buổi liên hoan cuối năm để lại trong tôi nhiều cảm xúc. Mỗi lớp lại mang đến những điều đặc biệt, từng chia sẻ, từng lời tri ân, tất cả đã tạo nên một bức tranh tuyệt vời.
Hồi tưởng về những ngày tháng ấm áp bên nhau, tôi không thể nào quên. Thời học sinh trôi qua nhanh chóng, nhưng những kỷ niệm ấy vẫn sâu đậm trong tâm trí.
Trở lại ngày xưa sau 20 năm - một hành trình ý nghĩa
Khoảnh khắc trở lại trường xưa khiến lòng tôi xao xuyến. 20 năm đã trôi qua, nhưng tình cảm với mái trường vẫn mãi không phai.
Bước vào khuôn viên quen thuộc, tôi cảm nhận được sự thay đổi của thời gian. Nhưng dù mọi thứ đã thay đổi, tình cảm với trường vẫn còn nguyên.
Dù đã 20 năm trôi qua, nhưng trường vẫn là nơi đầy kỷ niệm. Sự hiện đại và hoàn hảo của trường chắc chắn sẽ giữ mãi trong tâm trí tôi.
Ước gì có thể quay ngược thời gian, để không phải đơn độc dưới mái trường này. Mong rằng sẽ có bạn bè, thầy cô, và tiếng ve kề bên tiếng giảng bài.
Trở lại trường sau 20 năm - mẫu 11
Thời gian trôi nhanh quá, mới ngày nào em còn bước vào cánh cổng trường. Nhưng sắp phải rời xa nơi này rồi. Ngồi trong lớp học, em mơ mộng về tương lai, về viễn cảnh trở lại trường sau 20 năm.
Dạo này, em tự lái xe máy trở về thăm trường. Nơi đây vẫn còn những quán bán đồ ăn vặt quen thuộc, nhưng cổng trường đã lỗi mốc, hàng phượng vĩ bên đường cũng cao hơn. Bước vào sân trường, mọi thứ đều thay đổi, nhưng tình cảm với trường vẫn còn nguyên.
Bỗng em tỉnh giấc, và nhận ra rằng thời gian đã đến lúc vào học. Cảm xúc đầy lòng, em nguyện rằng sau này sẽ thường xuyên trở về thăm trường.
Trở lại trường sau 20 năm - mẫu 12
Trường học luôn là ngôi nhà thứ hai của chúng ta. 20 năm sau, khi trở lại, liệu khung cảnh và cảm xúc có khác biệt? Thầy cô liệu còn nhớ đến mình không?
Một buổi sáng đẹp, tôi quay lại thăm ngôi trường cũ của mình sau hơn 20 năm. Khung cảnh trường vẫn nguyên vẹn, với ba dãy nhà và sân trường rộng lớn, che bóng mát cây xanh.
Đang dạo dẫn bên hàng lang, tôi bắt gặp cô Lan - cô giáo chủ nhiệm của lớp 9. Cô vẫn giữ nét hiền hậu, chỉ khác là mái tóc đã bạc phần nào.
- Em chào cô ạ.
Cô quay lại nhìn tôi, hơi ngạc nhiên:
- Con là ....
- Tôi là Linh, học trò cũ của cô.
Cô nhận ra tôi và cười thật trìu mến. Nụ cười ấm áp như hơn 20 năm trước.
Đang ngắm nhìn, tiếng gọi của đồng nghiệp đánh thức tôi khỏi giấc mơ. Tuy chỉ là một giấc mơ nhưng tôi quyết sẽ biến nó thành hiện thực, trở về thăm trường cũ, gặp lại thầy cô và bạn bè thân thương.
Đối với tôi, hai từ 'ngôi trường' luôn đặc biệt. Hôm nay, nhân ngày nhà giáo Việt Nam, tôi trở về ngôi trường cấp hai sau 20 năm xa cách. Cảm xúc lâng lâng dâng trào trong lòng.
Dừng chân trước cổng trường cũ, tôi nhớ lại bao kỷ niệm. Ngôi trường khang trang, sân cỏ xanh mướt, không khí ngập tràn hồi hương quê nhà.
Bước vào lớp 9A đã từng học, những ký ức ùa về. Cảm giác gần gũi, những khoảnh khắc tuổi học trò hiện lên rõ ràng.
Gặp lại cô Yến, cô giáo chủ nhiệm xưa, nhiều vết chân chim hơn nhưng vẫn đầy tình thương. Chúng tôi ôn lại kỷ niệm, thầy trò vui mừng trong không khí ngày 20-11.
Cuộc chia tay lại đến, nhưng tôi không muốn rời xa ngôi trường thân yêu. Nó là bảo vật quý giá, đánh thức bao kỷ niệm đẹp.
Ngôi trường của bạn sau 20 năm sẽ thế nào? Có những gì đã thay đổi?
Trở về trường sau 20 năm - mẫu 14
Quang Hải thân mến!
Hôm nay là một ngày đáng nhớ, khi tôi quay lại ngôi trường thơ ấu. Mặc dù đã không còn là học sinh của ngày xưa, nhưng kỷ niệm vẫn ngập tràn trong tâm trí.
Bước vào trường, những thay đổi nhưng vẫn còn một phần nào đó quen thuộc. Sân trường rộng lớn hơn, phòng bảo vệ được nâng cấp, nhưng không khí vẫn ấm áp như ngày xưa.
Dạo quanh trường, nhìn lại những góc khuất quen thuộc, tôi ngỡ ngàng khi gặp lại thầy cô và nhớ về những thời điểm học trò tinh nghịch.
Gặp lại thầy Sinh, những kỷ niệm ùa về. Cảm xúc rơi vào lòng, khiến tôi nhận ra giá trị của những người thầy ngày xưa.
Buổi trở về trường gợi lên nhiều cảm xúc. Tôi hối tiếc về những lúc trẻ trung phá phách, nhưng cũng tự hào về con đường mình đã đi từ ngày học trò đến bây giờ.
Bạn của Hải
Thiên Bảo
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - mẫu 15
Khánh thân mến!
Viết thư này để hỏi thăm bạn, bạn dạo này thế nào? Cuộc sống của bạn có gì mới không?
Tớ vẫn khỏe mạnh. Cuộc sống của tớ đang thú vị lắm. Tớ có một biệt thự ở khu ngoại ô, hàng năm cuối hè tớ thường về đó chơi cùng gia đình.
Vợ tớ xinh lắm, gia đình sống hạnh phúc. Tớ đang trên đường bay sang Anh, nhưng trước đó đã ghé Hải Phòng và thăm ngôi trường cũ của chúng ta.
Tôi vẫn nhớ thời cùng anh em học thể dục, khiến trời nắng lại tranh nhau chạy vào góc bóng, những trò tranh giành không khí vui vẻ, và nhớ đến cái lần thằng Hùng, thằng Phát cạnh tranh leo cây, cuộc thi chưa kết thúc thì bị bắt. Lúc ấy, một giọng nói khàn khàn, trìu mến gọi tôi: 'Em có phải học ở Trường Ân không?' Quay lại, thầy Nguyên đây rồi, đã già hơn trước nhiều.
Thầy đã già quá, không còn mái tóc, nhưng lòng tôi xúc động lắm. Thầy đã dạy tôi từ cấp hai, dành cả đời cho giáo dục. Ôi, mái tóc của thầy, biểu tượng cho sự cống hiến và tuổi thọ. Khi nghĩ về điều đó, tôi chỉ muốn khóc.
Thầy quá tận tâm với nghề, cống hiến hết mình. Bây giờ, thầy đã lớn tuổi, nhưng vẫn ghé thăm trường và gặp tôi. Chúng tôi ngồi nói chuyện, tôi tự hào kể về thành tựu và cảm ơn thầy.
Nhìn thầy, tôi nhớ lại nhiều kỷ niệm, như lần thầy kiểm tra kiểu 15 phút nhưng không thu bài, khiến tôi và bạn cười. Cuối cùng, phải chia tay, nhưng tôi hứa sẽ gặp lại thầy. Rời đi trên phi cơ, nhìn lại, thấy bóng dáng thầy nhỏ dần rồi biến mất, tôi lại ngẫm nghĩ.
Viết đến đây thôi, gửi lời chào đến gia đình cậu và chúc cậu thành công trong cuộc sống.
Bạn cũ của cậu!
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - mẫu 16
Hải Dương, ngày... tháng... năm
Tường Vi thân!
Chưa bao giờ tôi nghĩ đến bạn mà lại thấy xúc động như thế này. Tất cả những cảm xúc ấy chỉ bạn mới hiểu được. Hôm nay, tôi trở về ngôi trường cấp 2 thân yêu của chúng ta, sau hai mươi năm xa cách...
Ánh nắng gay gắt của mùa hè vẫn hiện diện, những tia nắng vẫn tung hoành giữa những tán cây. Ngôi trường cũ hiện ra thân thương, quen thuộc và không còn vẻ nghiêm trang như trước... Tôi lang thang quanh sân, ngắm nhìn từng góc, từng cây để cảm nhận sự thay đổi trong trái tim mỗi người. Dù đã hai mươi năm xa cách, trường vẫn nguyên vẹn trong tâm hồn, mãi mãi...
Nhìn đồng hồ, giờ tan trường đã đến. Tôi ngồi lại góc khuất - đúng, đó là chỗ mình thường trốn khi chơi ú tim! Nhắm mắt lại, những âm thanh thời trường xưa như những trống đánh vang vọng. Tưởng tượng lũ trẻ chạy ra từ các lớp, vui vẻ gọi nhau, cãi nhau, đùa giỡn như chúng tôi ngày xưa... Màu áo trắng, sao mà nhớ! Chỉ một hai năm nữa thôi, chúng sẽ chia tay, như chúng tôi ngày xưa, viết lưu bút cho nhau...
Một lúc sau, tôi vẫn không muốn rời đi, ngắm nhìn ngôi trường...
Cả sân trường bóng cây xanh, trong tiếng ve kêu. Xa xa, góc hồ, một cây me cao lớn. Tôi nhận ra đó chính là gốc me mà chúng ta đã trồng, lòng lại rộn ràng. Bước lên cầu thang, tìm lại phòng học của chúng ta, nơi bốn mươi sáu trái tim hồn nhiên từng đập. Lớp học đó, ban công, chỗ ngồi của chúng ta...
Hôm đó không gặp được thầy cô giáo cũ, chỉ thấy lại những kỷ niệm ngọt ngào thuở học trò, những buổi ngồi truyện dưới gốc cây phượng, những giờ kiểm tra căng thẳng. Tất cả đã qua rồi nhưng cứ như vừa hôm qua vậy. Tường Vi ơi! Chắc chắn một ngày chúng ta sẽ gặp nhau! Dù công việc bận rộn nhưng mình mong muốn gặp lại bạn dưới bóng cây ngôi trường xưa để ôn lại những kỷ niệm xưa!
Hẹn gặp bạn sớm thôi.
Thân ái!
Bạn của bạn
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - mẫu 17
Thái Nguyên, ngày.... tháng.... năm......
Linh thân mến!
Nhận được lá thư này của mình Linh thật bất ngờ phải không? Lâu lắm rồi mới ngồi vào bàn viết thư cho Linh, cảm giác lóng ngóng với cây bút và những điều muốn nói...
Linh bây giờ thế nào rồi? Chắc Linh vẫn khỏe mạnh và gia đình luôn đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc đúng không?
Mình nhớ thằng nhỏ Nam của Linh lắm đấy nhé, thằng bé thật ngoan ngoãn và đáng yêu. Lần cuối gặp nó là lúc chúng ta chia tay để Linh vào Nam, cũng 12 năm rồi đấy. Thằng bé lớn lên chắc đã trở nên bảnh trai rồi, học hành thế nào Linh nhỉ?
Còn mình thì vẫn khỏe mạnh, cuộc sống vẫn êm đềm, chồng mình được chuyển công tác nên cả nhà lại quay về Thái Nguyên sống. Được sống trong không khí quen thuộc và gần gũi của quê hương thật tuyệt Linh ạ.
Linh à! Linh có còn nhớ mái trường cấp 2 chúng mình từng học không? Chắc Linh không quên được đâu nhỉ. Đó là nơi chúng mình đã gặp nhau và trở thành bạn thân thiết đến bây giờ, là nơi ấm áp yêu thương đã dẫn dắt chúng ta trên con đường đời! Năm nay con mình lại chuyển vào trường cũ học đấy! Thật là một sự trùng hợp diệu kì phải không Linh?
Linh à, 20 năm đã trôi qua mình mới quay lại trường đấy. Nhiều khi nghĩ lại thấy thời gian trôi nhanh quá, mới ngày nào còn nô đùa bên bạn bè, sống trong sự dạy dỗ tận tình của thầy cô, giờ đã 20 năm rồi. Có lẽ ấn tượng nhất với trường là những kỷ niệm gắn với mùa hè. Những ngày hè hân hoan vì được nghỉ ngơi sau một năm học, những ngày hè lao động vui vẻ và ngày hè chia tay cuối cấp, phải xa thầy cô bạn bè, cả lớp A3 của mình ôm nhau khóc như trẻ con vậy. Mình quay lại trường trong một ngày hè nắng chói chang và bầu trời xanh cao vời vợi. Có lẽ vì thế mà những kỷ niệm ấy mới ùa về trong lòng mình.
Ôi, viết chưa đến nửa bức thư mà nước mắt mình đã chực trào ra thế này, lại nhớ về ngày xưa rồi,
Linh hãy không cười với tôi nhé!
Trường của chúng ta hiện nay đã thay đổi rất nhiều so với thời chúng ta học, với nhiều tòa nhà cao tầng và trang thiết bị học tập hiện đại. Nhớ lại những ngày xưa, trường ta đã là một trường chuẩn quốc gia. Bây giờ mỗi lớp đều được trang bị máy chiếu, máy tính và bảng thông minh. Mình đã dạo quanh thăm tất cả các lớp trong trường, thật sự vui lòng và đầy kỷ niệm.
Mặc dù trường đã có nhiều thay đổi, nhưng những hàng cây xanh vẫn còn đó, tạo bóng mát cho sân trường. Những chiếc ghế đá vẫn đậm dấu ấn của những kỷ niệm không thể nào quên. Dưới ánh nắng hè, cảnh sắc trường xanh mát, với những hàng hoa rực rỡ, tất cả tạo nên một không gian thân thương và hài hòa.
Trong chuyến trở lại này, tôi đã gặp lại nhiều thầy cô dạy mình ngày xưa. Cảm giác khi gặp lại họ là không thể diễn tả được. Mình đã khóc, không ngờ sau bao nhiêu năm, lại được gặp lại họ. Những người đã dìu dắt chúng ta từng bước đi trên con đường học hành.
Chắc Linh không thể tưởng tượng được. Cảm giác khi quay trở lại trường sau bao năm là không gì so sánh được. Chắc chắn khi có thời gian, mình sẽ thường xuyên đến thăm các thầy cô, để tri ân công ơn của họ.
Đã lâu rồi Linh không về Bắc, có dịp thì hãy về thăm nhé, thăm quê và thăm mái trường thân yêu!
Thư không dài nhưng mình sẽ kết thúc ở đây! Chúc Linh và gia đình luôn mạnh khỏe và hạnh phúc. Chúc cho Nam luôn được học tập trong một môi trường tốt đẹp, giúp con phát triển cả về ngoại hình lẫn nhân cách, giống như mái trường cấp 2 chúng mình đã từng học.
Mong tưởng về trường cũ sau 20 năm - mẫu 18
Bảo Định, ngày... tháng... năm....
Thân gửi Loan,
Bạn có ngạc nhiên khi nhận được lá thư này từ làng Bảo Định không? Đơn giản thôi, vì như bạn đã biết, tôi đã trở về Việt Nam được 10 ngày. Tại Đà Nẵng, quê hương của Cu Tí, một tuần rồi tôi và 'ông xã' quyết định 'hành hương về phương Nam', đưa cháu về thăm quê. Tôi cần thắp hương cho ba mẹ vì khi họ mất, tôi không ở bên. Hơn nữa, tôi muốn Cu Tí hiểu được ý nghĩa sâu xa của 'quê hương'.
'Về phương nam thênh thang hát ca...' Không hiểu sao câu hát từng vang vọng trong tâm trí. Đã gần 20 năm trôi qua nhanh chóng. Học hành, làm việc, lập gia đình, sinh con... cuộc sống cuốn đi không ngừng. Về nước, đặt chân xuống sân bay, cảm giác như trở lại thời kỳ trẻ trâu. Tôi chỉ là cô gái 17 tuổi bước ra khỏi quê hương để đi du học. Bây giờ, trở lại, tuổi gần 40 nhưng lòng hăm hở, háo hức vẫn như ngày nào. Cu Tý, con tôi, ngơ ngác. Cháu hỏi: 'Đã đến nơi chưa mẹ', 'Mẹ đưa con đi đâu'? Tôi trả lời con nhưng thực ra là nói với bản thân: Về quê! Về quê con ơi! Hai từ ấy giờ đây mới cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc!
Rồi tôi bước về quê mình, làng Bảo Định bên bờ sông Tiền yêu quý. Tôi được quay lại với mái nhà xưa, nơi ba mẹ tôi nằm yên. Đứng trước mộ cha mẹ, thắp nén hương tạ lỗi, lòng xúc động không thể diễn tả.
Bao nhiêu mong ước, giá như ngày này tôi còn được gặp lại ông bà.
Nhưng còn chuyện khác Loan ơi, trong chuyến về quê này, có một điều xúc động ngoài sự mong đợi đã xảy ra với tôi. Đó là khi tôi ngẫu nhiên đi qua trường tiểu học ngày xưa của chúng tôi, nơi đã từng là nơi bắt đầu cho sự trí tuệ của các em nhỏ trong làng. Loan có biết không? Trường vẫn nằm yên bên dòng sông Bảo Định như ngày xưa. Nhưng dòng sông hiền hòa ngày nào giờ đã thay đổi, đẹp đến mê hồn. Sông không lớn, không có sóng cuồn cuộn, nhưng vẫn thơ mộng, hiền hòa như người tình trung thành. Cảnh sông và hai bên bờ, giờ đã được chăm sóc, trở nên mới mẻ và xinh đẹp hơn. Tôi vui vì quê nhà tiến bộ, nhưng buồn vì không gian quen thuộc đã thay đổi.
Nhưng buồn vì 'người cũ' trong tôi cảm thấy 'cảnh đã khác xưa'. Hai cây phượng trước cổng trường, giờ chỉ còn một cây. Cây kia không còn. Sân trường mở rộng nên cây trở nên lớn hơn và thụt vào sân. Gốc cây phải đến hai vòng tay mới ôm được. Tôi nhớ khi trồng cây, nó chỉ là một nhánh non. Bây giờ nó đã trở thành cây to lớn, tán cây đẹp mắt. Mỗi khi nở hoa, tôi nhớ lại những ngày Tết sum vầy. Mặc dù trường có những thay đổi, nhưng tôi vẫn thích cái đơn sơ, gần gũi của ngày xưa.
Nhớ không? Dù có thay đổi, nhưng sân trường ngày xưa của chúng tôi vẫn đẹp. Đẹp vì có rất nhiều cây xanh...
Cây phượng, cây bàng, cây chuối, cây tre... Mỗi mùa, sân trường đều đẹp mắt. Ngày xưa, còn có hai cây sầu đông mà chúng tôi gọi là hoa anh đào. Mỗi khi trời se lạnh, cây nở hoa đầy cành là một dấu hiệu của Tết. Mùa đó, lòng tôi rộn ràng.
Trường bây giờ có nhiều thay đổi. Có khu vườn xanh, sân chơi với đủ loại trò chơi, thậm chí có hồ bơi và vườn chim. Nhìn thấy cảnh đó, tôi nghĩ rằng trẻ con hiện đại thật may mắn.
Nhưng trường giờ đây vắng vẻ. Mùa hè, cả nhân viên và học sinh đều nghỉ. Nhìn thấy sân trường trống vắng, tôi lại nhớ về những kỷ niệm xưa.
Những ngày học trên sân trường, cùng bạn bè, thật đáng nhớ. Dù có thay đổi, nhưng ký ức về trường cũ vẫn mãi trong tôi.
Nắng rọi xuống sân trường, chiếu vào hành lang sâu thẳm. Nhìn thấy bóng nắng lan tỏa trên tường, tôi lại nhớ đến cảm giác của bóng nắng trưa trước đây, rọi từ mái ngói của lớp học xưa. Kỷ niệm về những ngày nắng và mưa thường xuyên đến thăm chúng tôi trong lớp học. Mặc dù đã lâu rồi, nhưng tôi vẫn nhớ thầy giáo lớp năm, một người thầy đầy năng lượng và tình yêu thương dành cho học trò.
Thầy thường kể cho chúng tôi nghe về những câu chuyện mang thông điệp về phẩm giá và tình thương. Những lời dạy của thầy luôn ấn tượng và ảnh hưởng sâu sắc đến tôi. Tôi luôn ghi nhớ rằng tâm hồn không bao giờ được phép bẩn thỉu, và luôn giữ vững lương tâm dù trong hoàn cảnh khó khăn.
Dù cảm xúc dâng trào, nhưng tôi muốn chia sẻ với bạn về những kỷ niệm xưa cũ.
Với những người bạn thân thiết như bạn, tôi cảm thấy được đồng cảm và hiểu biết hơn. Một ngày nào đó, khi bạn trở về với con và kể cho nó nghe về những kỷ niệm của mình tại ngôi trường này, nó sẽ hiểu được ý nghĩa của nó trong cuộc đời mẹ.
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - mẫu 20
'Thời gian trôi đi nhanh chóng, chỉ còn lại những kỷ niệm'. Quá khứ luôn gợi lên những cảm xúc tiếc nuối và những kỷ niệm đẹp trong tâm trí. Vừa qua đã 20 năm, tôi trở về thăm ngôi trường thân thương - nơi mà tôi đã dành nhiều năm thanh xuân của mình.
Trời sáng đẹp, ánh nắng len lỏi qua hàng cây xanh, làm cho ngôi trường trở nên rực rỡ hơn. Những thay đổi sau 20 năm khiến cho ngôi trường trở nên hiện đại và tràn đầy năng lượng. Sự trở lại này là một dịp để hồi tưởng và gặp gỡ những người bạn xưa.
Cùng nhau tham dự buổi lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường, chúng tôi được chiêm ngưỡng những thành tựu vĩ đại mà trường đã đạt được. Các thế hệ học sinh luôn nỗ lực học tập và rèn luyện đạo đức, và thầy cô giáo luôn dành tình yêu thương và sự quan tâm đặc biệt cho học trò.
Một ngày ý nghĩa đã kết thúc, nhưng kỷ niệm vẫn sẽ luôn đi cùng chúng ta. Mỗi người đã trưởng thành, và những ước mơ đã trở thành hiện thực. Ngôi trường vẫn đứng đó, giữ mãi trong lòng những kỷ niệm tuổi trẻ.
Dù quãng thời gian xa xôi đã trôi qua, nhưng chúng ta vẫn giữ trong lòng những kỷ niệm đẹp đẽ về ngôi trường xưa. Hãy ghi nhớ và trân trọng những khoảnh khắc ấy, để chúng ta luôn nhớ về quá khứ tươi đẹp.
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - mẫu 20
Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập trường, sau 20 năm xa cách, tôi đã quay trở lại ngôi trường xưa. Ngôi trường vẫn lưu giữ những kỷ niệm đẹp của tuổi học trò, gắn liền với thầy cô và bạn bè.
Trời xanh, ánh nắng rực rỡ tràn ngập khắp nơi khi tôi bước vào ngôi trường xưa. Mọi thứ đã thay đổi, nhưng kỷ niệm vẫn còn đọng lại trong lòng chúng ta.
Bước vào các phòng học, tôi cảm nhận được không khí trong lành và sự thay đổi của trường. Cơ sở vật chất hiện đại hóa đã tạo điều kiện tốt hơn cho việc học tập và giảng dạy.
Cảm giác hạnh phúc tràn ngập khi tôi ước mơ có thể quay lại những ngày thơ ấu, ngồi trên ghế nhà trường, chia sẻ kiến thức và tham gia vào những trò chơi vui vẻ. Tôi mong ước rằng từ ngôi trường này sẽ nảy sinh ra nhiều tài năng, góp phần vào sự phát triển của đất nước. Đó chỉ là ước mơ nhỏ bé của tôi, nhưng tôi tin rằng nó hoàn toàn có thể trở thành hiện thực.
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - mẫu 21
Chào bạn thân mến,
Hôm nay, tôi viết những dòng này để chia sẻ về chuyến thăm trường cũ đầy ý nghĩa và xúc động. 20 năm đã trôi qua kể từ ngày chúng ta tốt nghiệp trường trung học, nhưng kỷ niệm và tình cảm với trường vẫn còn mãi trong lòng chúng ta.
Tưởng tượng đã dẫn tôi trở lại ngôi trường cũ trong một buổi sáng tươi đẹp. Tôi đến trước cổng trường, và những hàng chữ 'Trường Trung học cơ sở Kim Đồng' trên biển hiệu vẫn thân quen. Tôi cảm nhận được tình yêu nghề của các nhà lãnh đạo trường khi thấy cổng trường vẫn mở rộng, sẵn sàng đón chào học sinh. Trong lòng, tôi nguyện cầu rằng trường vẫn đang truyền đạt tri thức và nuôi dưỡng tâm hồn cho các thế hệ trẻ.
Tiếp tục vào trong trường, tôi nhận ra rằng có nhiều thay đổi so với thời chúng ta học. Tôi đi qua dãy phòng học khu A, đã trải qua sự cải tạo và tu sửa. Các tòa nhà được trang trí lại với màu sắc mới, tượng trưng cho sự thay đổi và phát triển của trường. Một phòng bảo vệ lớn và hiện đại thay thế cho khu vực nhỏ trước cổng trường. Tôi vừa cảm thấy ngán ngẩm, vừa vui mừng khi biết rằng trường đã cải thiện điều kiện bảo vệ học sinh và nhân viên.
Hành trình tiếp tục, tôi đi qua các phòng lớp và khám phá những thay đổi khác. Phòng vi tính đã thay đổi, và tôi cảm thấy công nghệ giáo dục đã trở nên phổ biến hơn. Các phòng chuyên môn, phòng đoàn đội và phòng giám hiệu cũng đã trải qua sự thay đổi. So với quá khứ, tôi không thể không nhận ra sự cải thiện và phát triển của trường. Dụng cụ và thiết bị trong các phòng lớp cũng đã được nâng cấp, thể hiện sự đầu tư và chăm sóc tốt hơn cho môi trường học tập của học sinh.
Khoảng sân trường, nơi chúng ta từng chơi đùa và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ, không tránh khỏi sự thay đổi. Tôi nhìn thấy các hàng ghế, gốc bàng và hàng phượng, những người bạn thân cùng chúng ta từng ngồi trò chuyện, chia sẻ buổi trưa. Một phần trong tôi cảm thấy buồn nhưng cũng thấy vui mừng khi thấy rằng những ký ức của chúng ta vẫn còn sống và trường vẫn giữ gìn những di sản của quá khứ.
Gặp lại các thầy cô là một trải nghiệm đáng nhớ. Một số thầy cô vẫn đứng đây, truyền đạt tri thức và yêu thương học sinh như trước. Tuy nhiên, cũng có những thầy cô đã nghỉ hưu hoặc đã qua đời. Nhưng niềm vui và tình cảm mà chúng ta dành cho họ vẫn mãi không thay đổi. Gặp lại chủ nhiệm lớp 9A, tôi cảm nhận được sự thay đổi của cô nhưng vẫn nhận ra những nét quen thuộc trong giọng nói, ánh mắt và khuôn mặt cô. Cảm xúc tràn đầy khi chúng tôi nhắc lại những kỷ niệm xưa, chia sẻ về cuộc sống và công việc của mình.
Cuối cùng, khi buộc phải rời khỏi trường và trở về với cuộc sống người lớn, tôi không thể không cảm nhận được sự đau lòng và nuối tiếc. Những kỷ niệm và tình cảm đối với trường cũng như cô bạn của chúng ta vẫn còn mãi trong tâm trí và trái tim tôi. Tôi xin chia sẻ những suy nghĩ này với bạn, bởi tôi biết rằng nếu bạn cũng có mặt tại trường cũ ngày hôm nay, chắc chắn bạn cũng sẽ có uẩn khúc tương tự. Tôi chắc chắn rằng nếu bạn có cơ hội đến thăm trường cũ, những cảm xúc và kỷ niệm sẽ tràn đầy trong lòng bạn.
Cuộc sống đã đưa chúng ta đi khắp nơi và đối mặt với những thử thách mới. Tuy nhiên, trong lòng tôi, tình cảm với trường và bạn bè vẫn mãi không thay đổi. Chúng ta đã cùng nhau trải qua những kỷ niệm đáng nhớ, học hỏi và phát triển cùng nhau. Dù cho đã có sự thay đổi và thời gian trôi qua, nhưng những gì chúng ta đã trải qua và xây dựng cùng nhau vẫn còn sống mãi trong tâm hồn.
Nếu có dịp, hãy cùng nhau trở lại trường cũ, nhìn lại quá khứ và chia sẻ về những thăng trầm của cuộc sống sau này. Chúng ta có thể nhìn lại những năm tháng trôi qua, cùng nhau cười và khóc, nhưng đặc biệt là cảm ơn những người thầy cô đã dạy dỗ và hướng dẫn chúng ta trở thành những người mạnh mẽ hơn ngày hôm nay.
Dù cho cuộc sống đã đưa chúng ta đi xa nhau, nhưng tôi tin rằng tình bạn và kỷ niệm tuyệt vời của chúng ta sẽ mãi mãi tồn tại. Hy vọng rằng chúng ta sẽ có cơ hội gặp gỡ, trò chuyện và tận hưởng những khoảnh khắc đáng nhớ cùng nhau trong tương lai.
Hãy nhớ rằng trường cũ luôn mở cánh cửa chào đón chúng ta và sẵn lòng để chúng ta trở về bất cứ lúc nào. Kỷ niệm của trường cũ cũng như tình bạn chúng ta đã xây dựng không chỉ là một phần quan trọng trong quá khứ, mà còn là nguồn cảm hứng và động lực để tiến về phía trước.
Chúng ta đã trải qua nhiều thăng trầm trong suốt 20 năm, và tôi tin rằng chúng ta sẽ tiếp tục tạo ra những kỷ niệm mới và chia sẻ những thành công trong tương lai. Hãy duy trì tinh thần đoàn kết và gắn kết với trường cũ. Dù chúng ta đã trưởng thành, có công việc và gia đình riêng, nhưng tôi tin rằng chúng ta vẫn có thể tạo ra cơ hội để gặp gỡ và giao lưu với nhau.
Ngoài việc ghé thăm trường cũ, tôi cũng mong muốn chúng ta có thể tổ chức một buổi gặp mặt đặc biệt, một buổi họp lớp để chia sẻ những trải nghiệm, câu chuyện và thành công mà mỗi người trong chúng ta đã đạt được trong suốt thời gian qua. Đó sẽ là một dịp để tái thiết mối quan hệ và bày tỏ lòng biết ơn đối với những người đã đóng góp để chúng ta trở thành những người mạnh mẽ và tự tin như ngày hôm nay.
Đôi khi, cuộc sống có vẻ quá bận rộn để chúng ta có thể dành thời gian cho nhau. Tuy nhiên, tôi tin rằng nếu chúng ta thực sự muốn, chúng ta sẽ tìm được thời gian để sum họp, tạo ra những kỷ niệm mới và phát triển mối quan hệ sâu sắc hơn. Hãy cùng nhau lập kế hoạch và dự định để gặp gỡ, chia sẻ và thể hiện tình bạn thường xuyên hơn.
Cuộc sống là một hành trình dài, và chúng ta cần nhau để vượt qua những thách thức và chia sẻ niềm vui. Hãy để trường cũ và những kỷ niệm đẹp của chúng ta mãi sống trong tâm trí và truyền cảm hứng cho chúng ta tiếp tục bước đi.
Cuối cùng, tôi gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến bạn và gia đình. Hy vọng rằng cuộc sống sẽ đầy niềm vui, thành công và sức khỏe. Hãy nhớ rằng luôn có một nơi gọi là 'trường cũ', nơi chúng ta có thể quay lại và tận hưởng lại những kỷ niệm tuyệt vời của chúng ta.
Trân trọng