1. Bài học đầu cho con
Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ...
Bài thơ lúc đầu được làm đề tặng bé Quỳnh Anh (con của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, khi đó mới một tuổi), đăng lần đầu năm 1986 ở báo Khăn quàng đỏ. Khi đăng bài này thì người biên tập (Việt Nga, con của nhà thơ Lê Giang) có bỏ một vài đoạn và thêm một câu “Sẽ không lớn nổi thành người” ở cuối cùng.
Trong tập thơ Cỏ hoa cần gặp (1991), tác giả đã đăng lại nguyên bản như bản đăng ở đây. Tuy nhiên, bài hát Quê hương của nhạc sĩ Giáp Văn Thạch đã được phổ nhạc theo bài đăng năm 1986.

2. Mẹ
'Tặng cho những ai được ơn phúc còn có Mẹ'
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ ra đi mới thức tỉnh khóc than
Những con sông chảy mãi có lẽ không quay về?
Con bàng hoàng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy vội qua những ngày mẹ già nua
Mỗi ngày trôi qua con lại thấy cô đơn
ai còn níu kéo thời gian?
ai còn níu kéo?
Con mỗi ngày lớn lên thêm một chút
Mẹ mỗi ngày già thêm một ít
Cuộc hành trình âm thầm theo dõi bóng chiều.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có ai đó đặt cho con một bông hồng
thì mới nhận ra mình không còn mẹ
mỗi ngày trôi qua đều có ai đó đặt cho con một bông hồng
hoa tuyệt vời - tại sao lại hoảng sợ?
Sau mười năm rời xa vòng tay mẹ
Con sống tự do như một con chim tự do
Con viết thơ cho cuộc sống và có bao người con gái
Có bao giờ viết thơ cho mẹ của con không?
Những bài thơ đầy cảm xúc
đau khổ - chia ly - buồn vui - hạnh phúc
Có những bước chân đã dấu sâu vào trái tim con đầy bất lực
nhưng vẫn cứ về đêm làm thơ
Con quên dần hình bóng mẹ ngồi chờ đợi
giọt nước mắt già nua không thể kìm nổi
Con mải mê trên con đường phấn đấu
mắt mẹ già đứng sau lưng theo dõi âm thầm
Khi cuộc đời làm đau lòng thì con đâu có thức tỉnh
có ai đi qua
có ai dừng lại?
Tại sao mẹ già lại ở xa thế
trái tim lo lắng đã thúc giục con đi tìm
con vẫn thản nhiên
con vẫn không để ý?
Hôm nay...
con đã nhiều lần dừng lại giữa những con đường quen thuộc
đứng trước xe tang đi qua phố
ai mất mẹ?
tại sao con lại cảm thấy hoảng sợ
tiếng khóc đó sẽ còn kéo dài bao lâu
của con?
Bài thơ này là để châm ngôn mới sáng tạo
trong cuộc sống mẹ đã trải qua bao năm tăm tối
bài thơ giống như một bông hoa
Con đã sắm sửa sẵn cho tháng ngày
sắp tới!
1986


3. Chút tình đầu
Trong chiều dài ngõ nhỏ phố thị,
Chim hót vang đón mùa xuân về.
Nắng len lỏi qua hàng cây cổ thụ,
Khung cửa sổ mở, gió nhẹ thổi.
Trên đường làng xưa nay vẫn thế,
Người qua lại vội vã bận rộn.
Những bông hoa nở rực rỡ bên đường,
Lối đi quen thuộc, kí ức êm đềm.
Em với anh bên nhau ngắm hoàng hôn,
Trò chuyện về những điều nhỏ nhặt.
Góc phố yên bình, đời tươi đẹp,
Chân trời rộng mở, tương lai đẹp hơn.
Hạnh phúc của chúng ta như những bông hoa,
Mỗi cánh hoa kỷ niệm đều quý giá.
Trên tuyến lửa cuộc đời, chúng ta cùng đi,
Đắm chìm trong tình yêu, niềm vui bất tận.
1984
Bài thơ này được lấy cảm hứng từ cuộc sống hàng ngày và tình yêu đẹp của nhà thơ.

4. Những bông hoa trên tuyến lửa
Dưới mái nhà nồng ấm, ánh bình minh ló dạng,
Con sáo nhỏ hót vang, hạnh phúc tràn đầy không gian.
Ngày mới bắt đầu, niềm vui tinh khôi bao la,
Mỗi giọt sương mai, mỗi tơ trời, một hạnh phúc.
Không phải tơ trời, không phải sương mai,
Mà là gia đình sum vầy, yêu thương ân cần.
Ngày ngày bên nhau, niềm vui tràn ngập,
Giữa cuộc sống ồn ào, chúng ta mãi hạnh phúc.
Nụ cười tỏa nắng, tình yêu trường tồn,
Trong tim mỗi người, luôn sáng rực đong đầy.
Không phải tơ trời, không phải sương mai,
Mà là tình thân thương, vững bền như bàn tay.
Những khoảnh khắc đẹp này là niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất.

5. Không phải tơ trời, không phải sương mai









